LUYỆN DỊCH SONG NGỮ

💖어느 40대 가장의 고백💖

어느 40대 가장의 고백 나는 내가 아닙니다 아내 앞에서 나는 나를 내 맘대로 할 수 없는 아내의 남편입니다. 명세서만 적힌 돈 없는 월급 봉투를 아내에게 내밀며 내 능력 부족으로 당신을 고생시킨다고 말하며 겸연쩍어하는 아내의 무능력한 남편입니다. 세 아이의 엄마로 힘들어하는 아내의 가사일을 도우 며 내 피곤함을 감춥니다. 그래도 함께 살아주는 아내에게 고마움을 느낍니다. 나는 내가 아닙니다.

나는 아내의 말을 잘 듣는 착한 남편입니다. 나는 내가 아닙니다. 아이들 앞에서 나는 나를 내 마음대로 할 수가 없는 세 아이의 아빠입니다. 요것 조것 조잘대는 막내의 물음에 만사를 제쳐놓고 대답부터 해야하고 이제는 중학생이 된 큰놈들 때문 에 뉴스 볼륨도 숨죽이며 들어야합니다. 막내의 눈 높이에 맞춰 놀이 동산도 가고 큰놈들 학 교 수행평가를 위해 자료도 찾고, 답사도 가야합니 다.

 내 늘어진 어깨에 매달린 무거운 아이들 유치원비, 학원비가 나를 옥죄어 와서 교복도 얻어 입히며, 외식 한 번 제대로 못하고,생일날 케이크 하나 꽃 한 송이 챙겨주지 못하고, 초코파이에 쓰다만 몽땅 초에 촛불을 켜고 박수만 크 게 치는 아빠, 나는 그들을 위해 사는 아빠입니다. 나는 내가 아닙니다. 어머님 앞에서 나는 나를 내 마음대로 할 수가 없는 어머님의 불효자식입니다. 시골에 홀로 두고 떨어져 있으면서도 장거리 전화 한 통화에 아내의 눈치를 살피는 불쌍한 아들입니다.

가까이 모시지 못하면서도 생활비도 제대로 못 부쳐 드리는 불효자식입니다. 그 옛날 기름진 텃밭이 무성한 잡초밭으로 변해기력 쇠하신 당신 모습을 느끼며 주말 한번 찾아 뵙는 것 도 가족 눈치 먼저 살펴야 하는 나는 당신 얼굴 주름 살만 늘게 하는 어머님의 못난 아들입니다. 나는 내가 아닙니다. 나는 나를 내 마음대로 할 수가 없는 40대 직장(중견) 노동자입니다.  월급 받고 사는 죄목으로 마음에도 없는 상사의 비위 를 맞추며 목구멍까지 올라오는 말도 삼켜야합니다. 정의에 분노하는젊은이들 감싸안지도 못하고 그냥 그렇게 고개 끄떡이다가 고래 싸움에 내 작은 새우 등 터질까 염려하며 목소리 낮추고 움츠리며 사는 고 개 숙인 40대 남자. 나는 내가 아닙니다. 나는 내가 아닙니다.

 집에서는 직장 일을 걱정하고 직장에서는 가족 일을 염려하며, 어느 하나 내 마음대로 할 수가 없는 엉거 주춤,어정쩡, 유야무야한 모습. 마이너스 통장은 한계로 치닫고 월급날은 저 만큼 먼 데 돈 쓸 곳은 늘어만 갑니다. 포장마차 속에서 한 잔술을 걸치다가 뒷호주머니 카 드만 많은 지갑 속의 없는 돈을 헤아리는 내 모습을 봅니다. 나는 내가 아닙니다. 나는 가장이 아닌 남편, 나는 어깨 무거운 아빠, 나는 어머님 의 불효 자식, 나는 고개 숙인 40대 직장인. 어느 것 하나 제대로 껴안을 수 없는 무능력한 사람 이어도, 그들이 있음으로 나는 행복합니다. 그들이 없으면 나는 더욱 불행해질 것을 알기 때문에 그들은 나의 행복입니다.

나는 나를 내 마음대로 할 수가 없지만, 그래도 나는 내가 나일 때보다 더 행복한 줄 아는 40대 입니다… (작자미상)

Lời thú nhận của một người đàn ông gia trưởng ở độ tuổi 40

Tôi là chồng của vợ tôi mà không thể làm theo ý muốn của mình trước mặt vợ tôi. Tôi đưa cho vợ một chiếc phong bì lương không có tiền mà chỉ có tờ bảng lương và cô ấy nói rằng cô ấy khổ sở vì sự thiếu năng lực của tôi và là một người chồng không có năng lực của vợ. Tôi giúp đỡ công việc nhà của vợ vất vả với việc làm mẹ của 3 đứa con và tooi che giấu sự mệt mỏi của tôi. Dù vậy tôi cũng biết ơn vợ vì đã sống cùng tôi. Tôi không phải là tôi.

Tôi là một người chồng tốt biết nghe lời vợ. Tôi không phải là tôi. Tôi là ba của ba đứa trẻ mà không thể làm những điều mình muốn ở trước mặt những đứa trẻ. Tôi phải làm từ việc gác lại mọi việc và trả lời mọi thứ trên câu hỏi của đứa út đang liến thoắng cái này cái kia và bây giờ vì thằng lớn đã trở thành học sinh trung học nên phải nghe mà giảm âm lượng tin tức.  Ở tầm mắt của đứa út thì cũng đi leo núi vui chơi và những đứa lớn thì cũng phải đi đáp lễ và tìm tài liệu để đánh giá năng lực ở trường học.

Phí mẫu giáo của những đứa trẻ mỗi tháng đều đè nặng lên đôi vai tôi, học phí trung tâm đến đeo đẳng tôi và đồng phục trường học mặc cho nhận, không thể đi ăn ngoài một cách bài bản, không thể sắp xếp cho một bó hoa hay bánh kem ngày sinh nhật, chỉ sử dụng bánh chocopie và gắn lên những cây nến ngắn cũn cỡ và vỗ những tràn pháo tay lớn, tôi là ông bố sống chỉ vì những đứa con. Tôi không phải là tôi. Tôi là một đứa con bất  hiếu của mẹ mà không thể làm những điều mình mong muốn khi ở trước mặt mẹ. Tôi là một đứa con trai đáng thương đang dè chừng ánh mắt của vợ cho một cuộc điện thoại đường dài đang rơi vào sự cô đơn ở nông thôn.

Tôi là một đứa con bất hiếu khi không thể cho đủ phí sinh hoạt và cũng không thể phụng dưỡng ở gần mẹ. Tôi là đứa con trai xấu xí của mẹ có nhiều nếp nhăn trên gương mặt tôi phải để ý ánh mắt của gia đình có cái việc tiềm kiếm một lần vào cuối tuần cái thấy hình ảnh sân vườn màu mỡ ngày xưa đã biến thành khu vườn mới um tùm. Tôi không phải là tôi. Tôi là một người lao động phổ thông 40 tuổi không thể làm những điều mà mình mong muốn ở nơi làm việc. Tôi phải nuốt vào những lời không thể nói ra đến tận cổ họng và hét lên với ông chủ không có trái tim chỉ vì tội danh phải sống và nhận lương. Tôi là người đàn ông 40 tuổi cuối đầu sống và hạ thấp giọng và thu mình và lo lắng đến bùng nổ..như một con tôm nhỏ chỉ biết gật dầu trong cuộc cãi vả và không thể ôm ấp chính nghĩa như những người trẻ tuổi. Tôi không phải là tôi. Tôi không phải là tôi.

Ở nhà thì tôi lo lắng việc công ty và ở công ty thì lo lắng việc gia đình, hình ảnh lương lự, mập mờ, lom khom mà không thể làm theo ý mình một lần nào. Tài khoản ngân hàng âm đến giới hạn và chỉ chờ mong ngày trả lương xa như nơi tiêu tiền tiềm năng. Nốc một ly rượu ở quán rượu cóc rồi tôi thấy hình ảnh mình chia tay tiền không có trong ví mà chie có nhiều thẻ ở túi sau. Tôi không phải là tôi. Tôi không phải là người chồng gia trưởng, tôi là người bố có gánh nặng trên vai, tôi là đứa con bất hiếu của mẹ, tôi là nhân viên 40 tuổi lom khom cúi đầu. Tôi rất vui khi có họ, dù là người không có năng lực không thể ôm nhau đúng cách. Họ là niềm hạnh phúc của tôi vì tôi biết rằng nếu không có họ tôi sẽ càng bất hạnh hơn. Tôi không thể làm những điều tôi muốn, dù vậy tôi ở độ tuổi 40 biết rằng tôi hạnh phúc hơn cả tuổi tôi.

____________________

어느 답답한 사람 이야기

이야기는 어느 답답하고 고지식한 이씨 아저씨 이야기입니다. 이 이씨 아저씨는 대구상고를 나와 양조장에서 경리사무를 보던 사람이였습니다. 그의 성품은 단돈 1원 한장이라도 속임없는 계산과 정직으로 일하 였기에 절대 사장을 속이거나 장부를 속이는 일이 없었습니다.

그런 양조장이 새로운 오너한테 인수되었으나, 정직하고 성실하게 일 잘한다는 평을 들었기에 새로운 사장님도 양조장 경리일을 계 속 보도록 하였으며, 오히려 더 많은 중책을 맡기기 까지 하였습니 다. 그 당시 다른 양조장의 경리들은 횡령과 장부 누락등으로 은밀하 게 푼돈을 챙기는 것을 관행처럼 여겼던 시절이었지만 이 답답한 이씨 아저씨는 단 한푼도 챙기지 않았습니다.

그의 이런 성품에 사장님은 또 다른 양조장과 과수원등의 모든 경 영을 맡기고 본인은 서울에서 무역업을 새롭게 시작합니다. 그리고 무역업으로 양조장 사장님은 큰 성공을 거두어 더 많은 돈 을 벌고 있었기에 양조장이나 과수원의 경영에 대해서는 일절 관 여하지 안했지만, 그래도 이 답답한 이씨 아저씨는 추호의 차착이 없었습니다. 너무 정도를 걸었기에 오히려 주위에서는 답답하다라는 핀잔을 들 으면서까지 양조장 두곳과 과수원 수익을 조금씩 불려 나갔습니 다.

그리곤 얼마후 전쟁이 터져 피난을 미쳐 떠나지 못한 양조장 사장 님은 가족들과 같이 혜화동에서 숨어 지내다가 서울이 수복되었으 나 업장등이 완전히 폐허가 되었기에 가족들을 데리고 지방에 있 는 양조장으로 내려갑니다. 중일 전쟁을거쳐 한국동란을 맞이 하였기에 사장님의 재산은 한푼 도 융통이 불가한 상태였습니다.

그런 와중에 양조장에 도착하니 보통 사람이라면 대부분 전쟁통에 운영자금을 횡령하여 피난을 핑계로 도망하는 일이 대다수였지만, 우리의 답답한 이씨 아저씨는 그 자리에서 계속 성실하게 근무하 고 있었습니다. 양조장 사장님은 이 답답한 이씨 아저씨한테 양조장과 과수원등의 운영결과를 묻자 그동안 벌어 모아둔 돈 3억원을 바치면서 “군납 등으로 영업이 잘 되었습니다.” 라고 말하자 양조장 사장님은 울먹 이면서 “야 ! 이 친구야 자네가 이렇게 큰 돈 3억원을….” 하고 말 하며 자기 자녀들에게 이 답답한 이씨 아저씨에게 우리 집안은 항 상 이일을 잊지 않고 고마워해야 한다고 강조 하셨습니다.

그후 3억원을 종자돈으로 다시 전후 무역업과 제조업을 시작해 오 늘날 세계적인 기업 삼성으로 성장하게 됩니다. 그 답답한 경리 아저씨의 성함은 “이창업 사장님” 이시고, 그 양조 장 사장님의 성함은 “호암 이병철 회장님” 이십니다. 그후 이창업 사장님은 삼성의 주요 계열사에 근무 하신후 정년 퇴 직하였으며, 호암 이병철 회장님은 이 답답한 이창업 사장님을 항 상 곁에 두고 평생 우애를 나눴습니다. 출처: 호암자전 정직과 성실을 그대의 벗으로 삼으라! 아무리 누가 그대와 친하다 하더라도 그대의 몸에서 나온 정직과 성실만큼 그대를 돕지는 못 하리라. 남의 믿음을 잃었을 때에 사람은 가장 비참한것이다. 백권의 책보다 하나의 성실한 마음이 사람을 움직이는 힘이 더 클 것이다. -벤자민프랭클린 길은 잃어도 사람은 잃지마라 ~옮겨온 글~

   Câu chuyện của một người khó chịu

Đây là một câu chuyện của ông chú Lee khó chịu và cứng nhắc. Ông Lee là người đã rời khỏi Degu và làm việc văn phòng quản lý ở xưởng cất rượu. Phẩm chất của ông ấy là dù cho số tiền nhỏ nhất 1 won thì ông cũng tuyệt đối không lừa dối sổ sách hay lừa dối ông chủ ở nơi ông làm việc một cách chính trực.

Mặc dù nhà máy bia đã chủ sở hữu mới tiếp quản nhưng mà anh ta nói rằng làm việc tốt một cách thành thực nên ông chủ mới cũng tiếp tục xem xét công việc kế toán xưởng bia và thậm chí còn giao nhiều trọng trách hơn nữa. Vào thời điểm đó, những người quản lí của xưởng bia coi việc lấy tiền lẻ một cách kín đáo bởi sự tham ô và thiếu sót sổ sách giống như một việc thông thường nhưng mà ông Lee đã không lấy dù chỉ một đồng lẻ.

Với nhân phẩm như thế của ông ấy mà ông chủ đã giao tất cả việc kinh doanh của vườn trái cây và xưởng bia khác nữa và bản thân ông bắt đầu công việc mậu dịch mới ở Seoul. Và ông chủ xưởng bia càng thành công với nghề mậu dịch và kiếm được rất nhiều tiền và không tham gia vào việc quản lí đối với vườn trái cây hay xưởng bia nữa, dù vậy thì ông Lee khó chịu cũng không có sự khác biệt. Ông đi bộ rất nhiều đến nỗi nghe được lời phàn nàn bực bội từ hai xưởng bia và lợi nhuân vườn trái cây được gọi ra từng chút.

Sau đó, sau khi chiến tranh nổ ra, chủ sở hữu nhà máy bia người không thể rời đi khi sơ tán đã trốn ở Hyehwadong cùng với gia đình rồi khi seoul được phục hồi thì nhiều cửa hàng kinh doanh đã hoàn toàn bị phá hủy và ông dẫn gia đình đi xuống xưởng rượu ở địa phương. Chiến tranh Trung Nhật nổ ra và đang trong thời thời kì chiến tranh mà tài sản của ông chủ cho vay dù 1 đồng cũng là trạng thái sai lầm.

Khi đến nhà máy bia trong thời điểm đó, nếu là người bình thường thì đại đa số đã tham ô tiền trong thời chiến tranh và bỏ trốn bằng cái cớ lánh nạn nhưng mà ông chú Lee bực bội của chúng ta vẫn đang tiếp tục làm việc một cách thành thực. Ông chủ xưởng bia hỏi ông chú Lee khó chịu kết quả vận hành các vườn trái cây và xưởng bia và ông  vừa đưa 300 triệu won đã kiếm được và để dành trong thời gian qua và vừa nói rằng “ công việc kinh doanh rất tốt nhờ vào việc cung cấp cho quân dụng”  và rồi ông giám đốc xưởng bia đã khóc và nói rằng “ Bạn tôi ơi, bạn có số tiền 300 triệu won lớn như thế này..”, rồi ông nhấn mạnh với những đứa con của mình rằng phải cảm ơn và luôn luôn không được quên ông chú Lee khó chịu.

Sau đó chúng tối bắt đầu kinh doanh chế tạo và thương mại sau chiến tranh với số tiền hạt giống 300 triệu won và rồi đã phát triển thành doanh nghiệp Samsung trên toàn thế giới ngày nay. Quý danh của ông chú quản lí khó chịu ấy là giám đốc Lee Chang-up, còn quý doanh của ông giám đốc xưởng bia là chủ tịch Hoam Buyngchul. Sau đó giám đốc leeChangup đã bắt đầu nghỉ hưu sau khi làm việc ở công ty con chủ yếu của Samsung và chủ tịch Hoam Byongchul luôn luôn kề bên cạnh giám đốc LeeChangup khó chịu và chia sẻ về tình bạn cuộc đời. Nguồn: tự truyện Hoam. Bất kì ai thân thiện với bạn cũng đừng giúp đỡ người đó bằng sự thành thực và chân chính xuất phát từ cơ thể của người đó. Con người đau khổ nhất khi mất niềm tin của người khác. Một tấm lòng thành thực sẽ là sức mạnh lớn để di chuyển con người hơn là một tram cuốn sách.

__________________________________

어느 꼬마의 기도 감동글

어느 꼬마의 몹시추운 12월 어느날 뉴욕시 에서 있었던 일입니다. 열살 정도된 작은 소년이 브로드웨이 가의 신발가게 앞에서 있었 습니다.맨발인 소년은 치아를 부딪칠 정도로 심하게 떨면서 진열장 안을 들여다 보고 있었습니다. 그 모습을 측은하게 지켜보던 한 부인이 소년에게 다가가 물었습 니다. “꼬마야! 진열장을 그렇게 뚫어 져라 쳐다보는 이유라도 있는 거 니?” “저는 지금 하나님에게 신발 한 켤레만 달라고 기도하고 있는 중이 에요.”부인은 소년의 손목을 잡고 가게 안으로 들어갔습니다. 부인은 우선 여섯 켤레의 양말을 주문하고, 물이 담긴 세숫대야와 수건을 빌려, 가게 뒤편으로 소년을 데리고 가서 앉히더니, 무릎을 꿇고 소년의 발을 씻긴뒤 수건으로 물기를 닦아 주었습니다.부인은 점원이 가지고 온 양말 중에서 한 켤레를 소년의 발에 신겨 주었습니다. 소년의 차가운 발에 따뜻한 온기가 전해지는 순간이 었습니다.그러고 나서 부인은 신발 여섯 켤레도 사 주었습니다. 남은 신발과 양말은 도망가지 않도록 끈으로 묶어 소년의 손에 꼭 쥐어 주면서 소년의 어깨를 가볍게 두드리며 말했습니다. “꼬마야, 의심하지 말거라. 자 이제 기분이 좀 나아졌니?” 소년은 엷은 미소를 띠고 말없이 고개를 끄덕일 뿐이었습니다. 부인도 살짝 소년에게 웃음을 지어 보였습니다.그런데 조금 뒤 그녀가 가던 길을 가기 위해 몸을 돌리려는 순간, 소년이 부인의 손을 잡고는 얼굴을 가만히 쳐다보는 것이었습니 다. 소년은 눈에 물기를 가득 머금고 물었습니다.아줌마가 하나님 부인이에요? 오늘도 가슴에 넣고 싶은 좋은 사람을 생각하며… 좋은시간 되시고 은혜가 충만 하시길 기원드립니다. ~옮겨온글~

 

   Bài văn cảm động về sự cầu nguyện của một cậu bé

Đây là  việc đã xảy ra ở thành phố Newyok vào một ngày của tháng 12 rất lạnh giá của Kkoma. Một cậu bé nhỏ nhắn khoảng 10 tuổi ở phía trước cửa hàng giày dép phố Broadway. Cậu bé chân đất vừa run lẩy bẩy đến mức răng va vào nhau vừa nhìn chằm chằm vào bên trong tủ trưng bày. Một người phụ nữ nhìn hình ảnh ấy với sự thương xót đã tiến lại và hỏi cậu bé. “ Này cậu bé! Có lí do mà cậu nhìn chằm chằm vào tủ trưng bày như thế kia?” “ Bây giờ em đang cầu nguyện ông trời sẽ cho em chỉ một đôi giày thôi. Người phụ nữa nắm cổ tay cậu bé và đi vào bên trong cửa hàng. Trước tiên, người phụ nữa đặt mua sáu đôi vớ, mượn chậu rửa mặt chứa đầy nước và một chiếc khăn, cô dắt cậu bé đi ra phía sau cửa hàng và để cậu ngồi  rồi cô quỳ gối xuống, sau khi rửa chân cho cậu bé rồi lau khô bằng chiếc khăn. Người phụ nữ đã mang một đôi tất vào chân của cậu bé trong số đối tất mà nhân viên cửa hàng mang đến. Đó là khoảnh khắc mà hơi ấm truyền qua đôi chân lạnh giá của cậu bé. Rồi sau đó cô cũng mua sáu đôi giày. Cô vừa trao vào tay cậu bé những đôi giày và tất còn lại để cậu không bỏ trốn và vưà lắc vai cậu một cách nhẹ nhàng và nói. “ Cậu bé à, đừng có nghi ngờ gì. Bây giờ tâm trạng thấy tốt lên xíu nào chưa?” Cậu bé mỉm cười và chỉ gật đầu chứ không nói lời nào. Người phụ nữ cũng mỉm cười với cậu bé. Thế nhưng một lát sau, khoảnh khắc mà cô gái quay người lại để đi tiếp con đường mà cô đang định đi thì cậu bé nắm lấy tay người phụ nữ và lặng lẽ nhìn gương mặt cô. Cậu bé rưng rưng nước mắt và hỏi. Cô là Đức Chúa trời phải không? Hôm nay con cũng nghĩ về người tốt và muốn đặt vào trong tim mình… cầu mong cho cô luôn trải qua những quảng thời gian vui vẻ và có nhiều ân điển.

______________________________________

어느 대통령의 겸손 감동글

진정한 프랑스의 제9대 래이몽 푸엥카레(Raymond Poincare) 대통령이 어느날 자신의 쏠버대학의 재학시 은사였던 ‘라비스’ 박사의 교육 50주년 기념 식에 참석하게 되었습니다. 많은 축하객이 자리에 앉았고 ‘라비스’ 박사는 답사 를 하기위해 단상으로 올라갔습니다. 그런데 갑자기 ‘라비스’박사가 놀란 표정으로 객석 으로 뛰어가는 것이었습니다.거기에는 지난날 자신의 제자였지만 지금은 한 나 라의 대통령이 된 제자가 내빈석도 아닌 학생석의 맨 뒷자리에 앉아 있었던 것입니다. 놀란 ‘라비스’박사가 대통령을 단상으로 모시려하 자 대통령은 거절하면서 말했습니다. “선생님, 저는 선생님의 제자입니다. 오늘의 주인공은 선생님이십니다. 저는 대통령의 자격으로 이 자리에 참석한 것이 아 니라 선생님의 제자로서 선생님을 축하드리려고 온 것입니다. 그런데 제가 감히 선생님이 계시는 단상에 오르다 니요? 저는 선생님의 영광에 누가 되는 일은 하지 않겠습 니다.” ‘라비스’ 박사는 할 수 없이 그대로 단상으로 올라 가 말했습니다. “저렇게 훌륭하고 겸손하신 대통령이 나의 제자라 니 꿈만 같습니다. 여러분! 우리나라가 저런 대통령을 모셨으니 우리 나라는 더욱 부강해질 것입니다.” 순간 자리를 매운 수많은 관중들은 큰 박수갈채를 보냈습니다.그후 “푸엥카레” 대통령의 명성은 더욱 높아졌습니 다. 낮은 위치에 있을 때 겸손한 모습이 된다는 것은 쉽 다고 할 수 있습니다. 그러나 칭송을 받고 승승장구하며 높은 자리에 있 을 때 겸손한 사람이 된다는 것은 쉽지 않습니다. 그러므로 진실한 겸손이란 특별히 모든 일이 잘 풀 려 높은 자리에 앉아 승승장구하는 때에도 낮아진 모습으로 언제나 겸손한 마음을 품고 겸손한 모습 을 보이는 것입니다. ~카톡 받은글~

   Bài văn cảm động về sự khiêm tốn của vị tổng thống

Raymond Poincare vị tổng thống thứ 9 của Pháp chân chính vào một ngày nọ đã được tham dự lễ kỉ niệm giáo dục 50 năm của tiến sĩ Lavis  đã từng là thầy của ông khi ông đang theo học ở đại học Solver. Các vị đến chúc mừng đã ngồi vào chỗ rồi tiến sĩ Lavis tiến lên bục sân khấu để mà phát biểu. Thế nhưng đột nhiên tiến sĩ Lavis chạy đến hàng ghế quan khách với biểu cảm ngạc nhiên. Ở nơi đó có người học trò của ông ngày trước nhưng bây giờ đã là tổng thống của một quốc gia đang ngồi ở chỗ phia sau hàng ghế học sinh chứ không phải là chỗ ngồi cho khách quý. Tiến sĩ Lavis ngạc nhiên đưa tổng thống lên lên sân khấu và rồi vị tổng thống vừa từ chối vừa nói rằng. “ Thưa thầy, Con là học trò của thầy. Nhân vật chính của ngày hôm nay là thầy ạ. Con đến đây và chúc mừng thầy với tư cách là học trò của thầy chứ không phải là cái việc tham dự vào chỗ ngồi này với tư cách của tổng thống. Nhưng mà làm sao mà con dám lên sân khấu khi đang có thầy ở đó. Con sẽ không làm cái việc trở thành một ai đó trong sự vinh quang của thầy giáo.” Tiến sĩ Lavis không thể làm gì khác và cứ thế đi lên sân khấu và nói. “ Một vị tổng thống khiêm tốn và xuất sắc như thế kia lại là học trò của tôi và điều đó như một giấc mơ vậy. Mọi người à! Đất nước chúng ta có một tống thống như vậy nên đất nước sẽ càng lớn mạnh hơn nữa. Rất nhiều quan khách đã vỗ những tràng pháo tay thật lớn. Sau đó danh tiếng của tổng thống Poincare càng cao thêm nữa. Cái việc mà có được hình ảnh khiêm tốn khi mà bạn ở vị trị thấp thật dễ dàng. Thế nhưng mà việc trở thành người khiêm tốn khi bạn ở vị trí cao nhận được sự ca ngợi và tán dương thì nó không dễ chút nào. Do đó, khiêm tốn một cách thật tâm là là việc cho người khác thấy được hình ảnh khiêm tốn và đem tấm lòng khiêm tốn giải quyết tốt tất cả mọi việc dù bạn đang chiến thắng và ngồi ở một vị trí cao.

GVTH: CÔ HỒNG THẢO

 

 

 

0 0 bình chọn
Xếp hạng bài viết
Đăng ký
Thông báo của
guest
Nhập họ tên (bắt buộc)
Email của bạn (bắt buộc)

0 Bình luận
Phản hồi trong dòng
Xem tất cả bình luận
0
Click vào đây để bình luận hoặc gửi yêu cầu bạn nhé!x