LUYỆN DỊCH QUA NHỮNG MẪU CHUYỆN
Mọi người cùng luyện dịch qua những mẫu chuyện hay và ý nghĩa nhé😍
엄마의 외출
엄마의 외출 엄마는 언젠가부터 밤이면 예쁘게 차려입고 외출을 한다.
그리고 아침이면 술냄새가 가시지 않은 상태로 들어오셨다. 나도 눈치가 있는지라 엄마가 당연히 술집에 나가 는것이라 여겼다. 아버지는 일찍 돌아가셨고 우리를 키우기 위해 술 집을 나가시는것이라 생각했다. 동생 현수는 벌써 키우기가 힘들다며 멀리 친척집 에 맡기고 나만 키우고 계신 엄마에게 술집에 나가 는 엄마를 난 원망할 자격은 없다. 아침이면 잠을 잠깐 붙이고 어머니는 다시 식당에 나가 일을 하신다. 그리고 다시 저녁이면 옷을 예쁘게 차려입고 나가 신다. 어느날 엄마가 아침에 들어와 또 술에 너무 취해 들 어오다.. 그리고 혼자 울고 계신다..
손님에게라도 무슨 일을 당 하신것인지… 어린 나이에 난 너무나 상처가 되었다. 창피했다.. 그날 난 학교에서 괜히 아이들과 싸움을 걸어 선생 님에게 무척 혼이났다. 학교 선생님이 어머니를 내일 오라고한다… 난 갑자기 엄마가 학교 오는것이 창피해 졌다… 술집에 다니는 엄마가 학교 오는것이 창피해서 엄 마에게 말을 하지 않았다. 어느날 엄마가 내게 화를 내며 이야기 하셨다. 어제 너희 담임 선생님께서 내게 전화 했다. 아이들하고 싸워서 엄마 오라고 했는데 왜 안오셨 나고?. 왜 나에게 이야기 안한거니? 난 아무말도 하지 않았다
그날 저녁 엄마는 유난히 더 예쁘게 차려입고 나갈 준비 를 하신다. 난 정말 화가 치밀어 올랐다. “엄마 거기 안가면 안되? 우리 둘이 먹고사는데 그런데 꼭 가야되?” 엄마는 나의 말을 이해 못하는 표정을 하고 계셨다. “현철아 너도 오늘 같이 가자… 옷입어라.” 난 엄마의 말에 그냥 순순히 옷을 입고 따라나섰다.. 어딜 가는걸까? 우리가 간곳은 큰 병원의 중환자실이였다. 현철아… 그동안 이야기 하지 못해서 미안하다… 하며 흐느껴 우셨다… 그곳엔 내동생 현수가 산소 호흡기를 하고 누워있 었다.
박사님 말씀으로는 현수가 백혈병 말기로 이제 작 별인사를 할때가 얼마 남지 않았다고… 얼마 전까지만해도 의식이 있었는데 이제 의식조차 없을 정도가 되었다고한다.. 엄마는 현수 병원비를 벌기위해 식당에서 돈을 벌 고 저녁엔 옷을 예쁘게 차려입고 현수를 간병하러 병원으로 간것이였다. 오는길엔 마음이 아파서 소주 한병을 꼭 드시고 오 신것이 습관이 되셨던 것이다. 난 그런 엄마를 술집에 다니는 여자로 알고 있었다 니.. 현수가 중간에 의식을 차렸을때 간호원에게 한말이 있었다고 한다.. “우리 엄마 참 예쁘지?” 엄마는 세상을 떠날 현수에게 만큼은 가장 예쁜 엄 마로 남고 싶었던것 같다. 난 그런 엄마를 가장 창피한 엄마로 생각했었다.. 난 현수의 손을 꼭 잡고 울고만 있었다. 다음날 나는 엄마에게 함께 예쁘게 차려입고 외출 하자고 말했다.
NGƯỜI MẸ VẮNG NHÀ
Mẹ tôi không biết từ khi nào, cứ khi đêm đến, mẹ tôi ăn mặc thật đẹp rồi đi ra ngoài.
Và bà ấy trở về vào buổi sáng với trạng thái say khướt (khi mùi rượu vẫn chưa tan hết). Vì tôi để ý điều đó nên mà tôi chắc mẩm rằng mẹ tôi đã đi đến quán rượu. Tôi đã nghĩ chắc hẳn vì phải nuôi nấng chúng tôi sau khi bố tôi mất sớm nên bà mới đi đến quán rượu. Mẹ tôi nói vì việc nuôi dưỡng em tôi – Hyun Soo, rất vất vả nên đã gửi nó cho họ hàng xa và chỉ chăm sóc cho tôi thôi. Trước một người mẹ như thế, tôi không thể tỏ ra bất mãn về việc bà đi đến quán rượu. Buổi sáng mẹ tranh thủ chợp mắt một chút rồi lại đi đến quán ăn để làm việc. Sau đó, cứ đến chiều tối, mẹ tôi lại diện trang phục thật đẹp và rời khỏi nhà. Một ngày nọ, mẹ tôi lại về nhà vào buổi sáng với bộ dạng say khướt. Rồi bà khóc một mình..
Chắc là bà gặp phải chuyện gì đó với khách hàng… Đối với một đứa trẻ như tôi, việc này mang lại một sự tổn thương rất lớn. Thật xấu hổ.. Ngày hôm đó, tôi đã đánh nhau với mấy đứa bạn trong trường, và bị giáo viên mắng rất nhiều. Giáo viên bảo tôi gọi mẹ đến trường… Nhưng đột nhiên tôi cảm thấy rất xấu hổ nếu như mẹ tới trường mình. Việc một người mẹ luôn say rượu bước vào trường học làm tôi thấy mất mặt, nên tôi đã không nói gì với mẹ mình. Một hôm, mẹ nổi giận với tôi. Mẹ tôi nói “Giáo viên chủ nhiệm của con đã gọi điện thoại. Bảo rằng con đã đánh nhau với bạn học, và được thông báo mời phụ huynh đến trường, nhưng vì sao mẹ lại không đến. Tại sao con không nói cho mẹ biết?” Tôi đã không thể nói được lời nào.
Vào buổi tối ngày hôm đó, mẹ tôi đặc biệt diện quần áo đẹp hơn cả mọi ngày, và chuẩn bị ra ngoài. Cơn giận dữ của tôi chợt dâng trào, “Mẹ không thể không đi đến đó à? Nhà chúng ta chỉ có hai miệng ăn, mẹ cứ nhất định phải đi đến mấy nơi đó hay sao?” Gương mặt mẹ tôi biểu hiện rằng bà không thể hiểu điều tôi nói. “Hyun Cheol à, hôm nay con cũng cùng mẹ đi đi… Mặc đồ vào.” Tôi chỉ đơn thuần nghe theo lời bà, thay quần áo rồi đi theo mẹ. Đi đâu nhỉ? Nơi chúng tôi đến là phòng điều trị đặc biệt của một bệnh viện lớn. “Hyun Cheol à, mẹ xin lỗi vì không thể nói với con trong suốt thời gian qua…” Mẹ tôi vừa nói vừa khóc nức nở… Tại nơi ấy, em trai Hyun Soo của tôi đang nằm và thở bằng máy thở oxy.
Theo như lời bác sỹ, Hyun Soo bị bệnh máu trắng thời kỳ cuối, có lẽ bây giờ cho đến lúc nói lời từ biệt cũng không còn được bao lâu nữa… Cách đây không lâu thì em ấy vẫn còn tỉnh táo, nhưng giờ thì đã mất đi ý thức rồi. Mẹ tôi đi làm ở quán ăn để kiếm tiền trang trải tiền viện phí cho Hyun Soo, và ăn mặc thật đẹp vào buổi tối để đi đến bệnh viện chăm sóc cho em ấy. Trên đường trở về nhà, vì quá đau lòng nên bà nhất định phải uống một chai rượu soju. Điều đó đã trở thành thói quen. Tôi đã nghĩ người mẹ như vậy là một người đàn bà phục vụ ở quán rượu… Nghe nói Hyun Soo khi vẫn còn tỉnh táo, đã nói với người điều dưỡng.. “Mẹ của con thật đẹp phải không?” Đứng trước Hyun Soo, đứa con sắp phải rời xa thế giới này, mẹ tôi muốn để lại trong ký ức thằng bé hình ảnh một người mẹ thật xinh đẹp. Một người mẹ như thế, ấy mà tôi đã nghĩ bà như một người mẹ đáng xấu hổ nhất.. Khi ấy, tôi chỉ biết nắm chặt tay của Hyun Soo mà khóc. Hôm sau, tôi đã nói với mẹ, “Chúng ta hãy mặc thật đẹp rồi cùng ra ngoài, mẹ nhé.”
GVTH: Trần Thị Mai Phương