LUYỆN DỊCH SONG NGỮ

LUYỆN DỊCH SONG NGỮ

Mọi người cùng luyện dịch qua những mẫu chuyện hay và ý nghĩa nhé 

여보! 사랑합니다

아내를 위한 남편의 지극정성… 여보 ! 사랑합니다

미안해 10여 년 전,베이징 유학시절 제 남편은 머리카락이 없는 저를 아내로 맞이 했습니다. 12년 전 악성 위암으로 치료를 받으면서 저의 머리칼은 다 빠졌습니다. 결국 위를 3분의 2이상 잘라내야 했고 병원비조 차 모자라 생활은 궁핍했지만 항상 웃음과 위로 를 전해주는 우리 남편… 그 때문이었을까요, 약물 치료 후 아이도 낳을 수 없다는 판정을 받 았지만 남편의 지극한 간병 후 저희는 기적적으 로 자녀도 얻게 되었습니다.

남편은 갓 태어난 첫날 아기를 안고 너무 기뻐 하면서 ‘당신은 사랑받기 위해 태어난 사람’을 불러 줬 습니다. 지금도 그 감격을 잊을 수 없습니다. 하지만 2008년에 또다시 저에게 병마가 찾아 왔어요. 어렸을 때 유방에 양성 종양이 있었는데,악성으 로 전이되었습니다. 수십 번 병원을 오고가야 했지만 언제나 남편은 제 곁에 있어 주었습니다. 또한 남편은 다리가 불편한 저를 위해 20년 전 에 소아마비 수술을 받았던 병원을 찾 아가 달 리기를 할 수 있도록 2차 수술까지 받으려고 했지만 이미 적정 시기를 놓쳤다는 판정을 받기도 했습니다. 그런데 작년에.. 또 쓰러져서 응급실에 실려 갔습니다. 기가 막히게도 백혈병이라는 진단을 받게 되었 습니다. 생전에 처음으로 무균실에 들어가야 했고 끝없는 병마와 싸움해야 했지만 이 때마다 절망한 저를 위해 손을 잡아줬던 남편.. 남편은 일을 하면서도 요리와 가사를 도맡아합 니다. 그런데도 감사할 일이 많다고 웃음을 잃지 않 습니다. 더욱이 제 딸은 달리기를 잘하는 건강하고 밝은 아이로 자라고 있어서 우리 부부는 행복 하기만 합니다. 저는 너무 많은 사랑을 빚졌습니다. 이 사랑의 빚을 저도 갚을 수 있는 시간이 있기 를…

지금은 경제적으로 너무 힘들고 월세도 밀려있 지만 이 시간 또한 남편께 감사하며 극복하려고 합니다. 살아갈 수 있는 이유를 알게 해준 내 사랑하는 남편에게 사랑을 고백합니다… “여보! 사랑합니다” ~남편을 존경하고 사랑하는 아내 올림~ 부족하지만 전혀 부족하지 않는 부부 같습니다 . 헌신적이고도 자상한 남편을 둔 당신은 참으로 행복하십니다. 흘훌 털어버리고 일어나시는 것이 남편에 대한 사랑의 보답이 될 것입니다.

MÌNH ƠI! EM YÊU ANH

Gửi đến người chồng đã hết lòng với vợ… Mình ơi! Em yêu anh

Em xin lỗi vì khoảng 10 năm trước thời điểm đó khi tôi đang du học ở Bắc Kinh, chồng tôi đã đón tôi bằng hình ảnh người vợ trọc đầu. 12 năm trước tóc của tôi đã rụng hết khi tôi điều trị căn bệnh ung thư dạ dày ác tính. Cuối cùng tôi đã phải cắt bỏ hơn hai phần ba dạ dày, chúng tôi thiếu tiền viện phí và cuộc sống lâm vào cảnh khốn cùng thế nhưng chồng tôi luôn cười và truyền cho tôi niềm an ủi, động viên… chắc là do như thế, sau khi được điều trị với thuốc tôi đã nhận được phán quyết là tôi không thể sinh con nhưng sau sự chăm sóc tận tình của chồng thì chúng tôi đã có con một cách kỳ diệu.

Chồng tôi rất vui mừng khi ẵm em bé vào ngày đầu tiên mới sinh và đã nói với tôi là: “Em sinh ra là để được yêu thương”. Cho đến bây giờ tôi vẫn không thể quên được cảm xúc đó. Thế nhưng  vào năm 2008 căn bệnh lại đến tìm tôi. Khi còn nhỏ tôi có một khối u lành tính ở ngực, giờ nó đã thành ác tính. Tôi đã phải đi đến bệnh viện hàng chục lần nhưng chồng tôi lúc nào cũng ở bên cạnh tôi. Thêm nữa chồng tôi đã tìm đến bệnh viện nơi anh ấy phẫu thuật bại liệt 20 năm trước để cố gắng cho tôi phẫu thuật lần thứ 2 vì sự bất tiện của chân tôi nhưng mà tôi nhận được thông báo là chúng tôi đã bỏ lỡ thời điểm thích hợp. Nhưng năm ngoái…tôi lại ngất và được đưa đến phòng cấp cứu. Thật không thể tin nổi tôi được chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu. Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi phải vào phòng vô trùng và phải chiến đấu với căn bệnh quái ác, và chồng tôi vẫn luôn nắm lấy tay tôi mỗi lần tôi tuyệt vọng… chồng tôi vừa làm việc vừa nấu ăn và gánh vác việc nhà. Dù vậy nhưng vẫn có nhiều lời cảm ơn và không mất đi tiếng cười. Thêm vào đó con gái tôi đang lớn lên như một đứa trẻ khỏe mạnh, sáng sủa, giỏi chạy nhảy nên vợ chồng tôi rất hạnh phúc. Tôi đã mắc nợ rất nhiều tình yêu. Tôi có thể có thời gian để trả món nợ tình yêu này…

Bây giờ tuy khó khăn về mặt kinh tế và tiền nhà còn nợ nần nhưng mà tôi cũng vẫn cảm ơn chồng tôi và cố gắng vượt qua. Tôi muốn bày tỏ tình yêu của mình với người chồng thân thương đã cho tôi lý do để sống…“Mình ơi! Em yêu anh”~ từ người vợ yêu thương và tôn trọng chồng~ Nó có vẻ như một cặp vợ chồng còn thiếu sót nhưng không hề thiếu sót chút nào. Tôi thật sự hạnh phúc khi có được người chồng tận tụy và chu đáo. Rũ bỏ mọi thứ và đứng dậy sẽ là sự báo đáp cho tình yêu đối với chồng.

_____________

엄마의 외출

엄마의 외출 엄마는 언젠가부터 밤이면 예쁘게 차려입고 외출을 한다.

그리고 아침이면 술냄새가 가시지 않은 상태로 들어오셨다. 나도 눈치가 있는지라 엄마가 당연히 술집에 나가 는것이라 여겼다. 아버지는 일찍 돌아가셨고 우리를 키우기 위해 술 집을 나가시는것이라 생각했다. 동생 현수는 벌써 키우기가 힘들다며 멀리 친척집 에 맡기고 나만 키우고 계신 엄마에게 술집에 나가 는 엄마를 난 원망할 자격은 없다. 아침이면 잠을 잠깐 붙이고 어머니는 다시 식당에 나가 일을 하신다. 그리고 다시 저녁이면 옷을 예쁘게 차려입고 나가 신다. 어느날 엄마가 아침에 들어와 또 술에 너무 취해 들 어오다.. 그리고 혼자 울고 계신다..

손님에게라도 무슨 일을 당 하신것인지… 어린 나이에 난 너무나 상처가 되었다. 창피했다.. 그날 난 학교에서 괜히 아이들과 싸움을 걸어 선생 님에게 무척 혼이났다. 학교 선생님이 어머니를 내일 오라고한다… 난 갑자기 엄마가 학교 오는것이 창피해 졌다… 술집에 다니는 엄마가 학교 오는것이 창피해서 엄 마에게 말을 하지 않았다. 어느날 엄마가 내게 화를 내며 이야기 하셨다. 어제 너희 담임 선생님께서 내게 전화 했다. 아이들하고 싸워서 엄마 오라고 했는데 왜 안오셨 나고?. 왜 나에게 이야기 안한거니? 난 아무말도 하지 않았다

그날 저녁 엄마는 유난히 더 예쁘게 차려입고 나갈 준비 를 하신다. 난 정말 화가 치밀어 올랐다. “엄마 거기 안가면 안되? 우리 둘이 먹고사는데 그런데 꼭 가야되?” 엄마는 나의 말을 이해 못하는 표정을 하고 계셨다. “현철아 너도 오늘 같이 가자… 옷입어라.” 난 엄마의 말에 그냥 순순히 옷을 입고 따라나섰다.. 어딜 가는걸까? 우리가 간곳은 큰 병원의 중환자실이였다. 현철아… 그동안 이야기 하지 못해서 미안하다… 하며 흐느껴 우셨다… 그곳엔 내동생 현수가 산소 호흡기를 하고 누워있 었다.

 박사님 말씀으로는 현수가 백혈병 말기로 이제 작 별인사를 할때가 얼마 남지 않았다고… 얼마 전까지만해도 의식이 있었는데 이제 의식조차 없을 정도가 되었다고한다.. 엄마는 현수 병원비를 벌기위해 식당에서 돈을 벌 고 저녁엔 옷을 예쁘게 차려입고 현수를 간병하러 병원으로 간것이였다. 오는길엔 마음이 아파서 소주 한병을 꼭 드시고 오 신것이 습관이 되셨던 것이다. 난 그런 엄마를 술집에 다니는 여자로 알고 있었다 니.. 현수가 중간에 의식을 차렸을때 간호원에게 한말이 있었다고 한다.. “우리 엄마 참 예쁘지?” 엄마는 세상을 떠날 현수에게 만큼은 가장 예쁜 엄 마로 남고 싶었던것 같다. 난 그런 엄마를 가장 창피한 엄마로 생각했었다.. 난 현수의 손을 꼭 잡고 울고만 있었다. 다음날 나는 엄마에게 함께 예쁘게 차려입고 외출 하자고 말했다.

NGƯỜI MẸ VẮNG NHÀ

 Mẹ tôi không biết từ khi nào, cứ khi đêm đến, mẹ tôi ăn mặc thật đẹp rồi đi ra ngoài.

Và bà ấy trở về vào buổi sáng với trạng thái say khướt (khi mùi rượu vẫn chưa tan hết). Vì tôi để ý điều đó nên mà tôi chắc mẩm rằng mẹ tôi đã đi đến quán rượu. Tôi đã nghĩ chắc hẳn vì phải nuôi nấng chúng tôi sau khi bố tôi mất sớm nên bà mới đi đến quán rượu. Mẹ tôi nói vì việc nuôi dưỡng em tôi – Hyun Soo, rất vất vả nên đã gửi nó cho họ hàng xa và chỉ chăm sóc cho tôi thôi. Trước một người mẹ như thế, tôi không thể tỏ ra bất mãn về việc bà đi đến quán rượu. Buổi sáng mẹ tranh thủ chợp mắt một chút rồi lại đi đến quán ăn để làm việc. Sau đó, cứ đến chiều tối, mẹ tôi lại diện trang phục thật đẹp và rời khỏi nhà. Một ngày nọ, mẹ tôi lại về nhà vào buổi sáng với bộ dạng say khướt. Rồi bà khóc một mình..

Chắc là bà gặp phải chuyện gì đó với khách hàng… Đối với một đứa trẻ như tôi, việc này mang lại một sự tổn thương rất lớn. Thật xấu hổ.. Ngày hôm đó, tôi đã đánh nhau với mấy đứa bạn trong trường, và bị giáo viên mắng rất nhiều. Giáo viên bảo tôi gọi mẹ đến trường… Nhưng đột nhiên tôi cảm thấy rất xấu hổ nếu như mẹ tới trường mình. Việc một người mẹ luôn say rượu bước vào trường học làm tôi thấy mất mặt, nên tôi đã không nói gì với mẹ mình. Một hôm, mẹ nổi giận với tôi. Mẹ tôi nói “Giáo viên chủ nhiệm của con đã gọi điện thoại. Bảo rằng con đã đánh nhau với bạn học, và được thông báo mời phụ huynh đến trường, nhưng vì sao mẹ lại không đến. Tại sao con không nói cho mẹ biết?” Tôi đã không thể nói được lời nào.

Vào buổi tối ngày hôm đó, mẹ tôi đặc biệt diện quần áo đẹp hơn cả mọi ngày, và chuẩn bị ra ngoài. Cơn giận dữ của tôi chợt dâng trào, “Mẹ không thể không đi đến đó à? Nhà chúng ta chỉ có hai miệng ăn, mẹ cứ nhất định phải đi đến mấy nơi đó hay sao?”  Gương mặt mẹ tôi biểu hiện rằng bà không thể hiểu điều tôi nói. “Hyun Cheol à, hôm nay con cũng cùng mẹ đi đi… Mặc đồ vào.” Tôi chỉ đơn thuần nghe theo lời bà, thay quần áo rồi đi theo mẹ. Đi đâu nhỉ? Nơi chúng tôi đến là phòng điều trị đặc biệt của một bệnh viện lớn. “Hyun Cheol à, mẹ xin lỗi vì không thể nói với con trong suốt thời gian qua…” Mẹ tôi vừa nói vừa khóc nức nở… Tại nơi ấy, em trai Hyun Soo của tôi đang nằm và thở bằng máy thở oxy.

Theo như lời bác sỹ, Hyun Soo bị bệnh máu trắng thời kỳ cuối, có lẽ bây giờ cho đến lúc nói lời từ biệt cũng không còn được bao lâu nữa… Cách đây không lâu thì em ấy vẫn còn tỉnh táo, nhưng giờ thì đã mất đi ý thức rồi. Mẹ tôi đi làm ở quán ăn để kiếm tiền trang trải tiền viện phí cho Hyun Soo, và ăn mặc thật đẹp vào buổi tối để đi đến bệnh viện chăm sóc cho em ấy. Trên đường trở về nhà, vì quá đau lòng nên bà nhất định phải uống một chai rượu soju. Điều đó đã trở thành thói quen. Tôi đã nghĩ người mẹ như vậy là một người đàn bà phục vụ ở quán rượu… Nghe nói Hyun Soo khi vẫn còn tỉnh táo, đã nói với người điều dưỡng.. “Mẹ của con thật đẹp phải không?” Đứng trước Hyun Soo, đứa con sắp phải rời xa thế giới này, mẹ tôi muốn để lại trong ký ức thằng bé hình ảnh một người mẹ thật xinh đẹp. Một người mẹ như thế, ấy mà tôi đã nghĩ bà như một người mẹ đáng xấu hổ nhất.. Khi ấy, tôi chỉ biết nắm chặt tay của Hyun Soo mà khóc. Hôm sau, tôi đã nói với mẹ, “Chúng ta hãy mặc thật đẹp rồi cùng ra ngoài, mẹ nhé.”

____________________

엘리자베스 쉐 핑

한 여인이 말을 타고 전라도 일대를 한 달 여간 순 회한 뒤 이런 글을 남겼습니다. “이번에 만난 여성 500명 중 이름이 있는 사람은 열 명뿐입니다. 1921년, 조선 여성들은 큰년이, 작은년이, 개똥 어 멈으로 불립니다.이들에게 이름을 지어주고 글을 가르쳐 주는 것이 저의 가장 큰 기쁨입니다.” 간호 선교사로 조선에 발을 내디딘 엘리자베스 쉐 핑(1880~1934)의 기록입니다. 당시 조선의 상황은 가난은 이루 말할 수 없었고 전 염병으로 병자가 넘쳐나던 시절이었습니다.그들에게서 눈과 마음을 뗄 수 없었떤 그녀는 서양 식 삶을 고수하던 여러 선교사와 달리 조선말을 익 혀 ‘서서평’ 이라 이름 짓고, 한복을 입고 된장국을 먹으며 헐벗은 사람들 속으로 들어갔습니다. 그때, 선교사에게 주어진 하루 식비는 3원, 그러나 서서평은 10전으로 허기를 채우고 나머지는어려운 사람들을 위해 썻습니다.걸인들을 데려와 씻기고 옷을 사 입히는 가 하면, 환자가 버린 아이를 수양아들로 삼았습니다. 그렇게 데려다 키운 아이가 14명, 아이 낳지 못해 쫓겨나거나 오갈 데 없는 여인 38명도 거두어 보 살폈습니다. 한번은 병원 앞에 버려진 아기를 어느 집에 맡겼는데 잘 키우겠따는 약속과 달리 술심부름을 시키는 것을 보고 그동안의 양육비를 주고 데려 오기도 했 습니다. 서서평이 이일학교와 (한일장신대학교 전신) 조선 간호부회 (대한 간호협회전신)를 세운 것도 이들의 자립을 돕기 위해서였습니다.조선에서 이렇게 헌신하다 휴가를 받아 잠시 미국 에 가 어머니를 만났을 때 고된 생활에 찌든 딸을 보고 “몰골이 부끄러우니 돌아가라!” 하며 매몰차 게 외면했습니다. 강냉이 가루 2홉, 현금7전, 반쪽짜리 담요… 서서평이 22년간의 선교사의 삶을 마치고 세상을 떠날 때 남긴 유품의 전부였습니다.거적떼기를 덮고 자는 사람에게 그의 담요 반쪽을 찢어주고 남은 반쪽으로 가날픈 몸을 가린 채… 이땅의 삶을 그렇게 마쳤습니다. 그의 장례 행렬을 뒤따르던 천여명은 통곡하여 한 목소리로 외쳤습니다. “어머니.. 어머니..!”그로부터 80여년이 흐른 오늘까지도 서서평이 묻 힌 광주시 양림동 뒷동산에는 그의 참사랑과 헌신 을 추억하는 발걸음이 이어지고 있습니다. 그녀의 침대맡에는 이런글귀가 적혀있습니다. Not Success But serve 성공이 아니라 섬김이다. 잘산다는것이 무엇인지 진정한 성공이 무엇인지 깨 닫게 하는 글입니다 ~옮긴글~

Elisabeth Schepping

Một người phụ nữ sau một tháng cưỡi ngựa đi loanh quanh khu vực Jeollado đã để lại những dòng này. “Trong số 500 cô gái tôi đã gặp lần này chỉ có 10 người có tên. Năm 1921, phụ nữ Joseon được gọi là năm lớn, năm nhỏ, mẹ phân chó. Niềm vui lớn nhất của tôi là được đặt tên và dạy chữ cho họ”. Đây là hồ sơ của Elizabeth Schepping (1880~1934) vào thời Joseon – một y tá truyền giáo. Joseon lúc bấy giờ đang trong giai đoạn không thể dùng lời nào để lột tả được tình trạng nghèo đói, và những người mắc các căn bệnh viêm nhiễm tràn ngập khắp nơi. Người phụ nữ ấy đã không thể rời mắt khỏi những con người đó, khác với các nhà truyền giáo giữ gìn cách sống phương tây bà đã tập làm quen với ngôn ngữ Joseon và đặt tên mình là “Seo Seo Pyeong”, bà còn mặc hanbok, ăn canh tương đậu và còn đi vào trong những người rách rưới, nghèo khổ. Khi đó, tiền ăn mỗi ngày được cấp cho các nhà truyền giáo là 3 won, thế nhưng bà Seo Seo Pyeong lấp đầy cơn đói của mình với 100 cắc và phần còn lại bà dùng hết cho những người khó khăn. Bà không những dắt những người ăn xin về, tắm rửa cho họ, mua quần áo cho họ mặc, mà còn xem những đứa trẻ bị bệnh nhân bỏ rơi như con nuôi. Có 14 đứa trẻ như thế được đưa về nuôi dưỡng, và bà còn thu nhận và chăm sóc cho 38 phụ nữ không thể sinh con và bị đuổi đi hoặc không có nơi nào để đi. Có một lần, tôi đã giao phó đứa trẻ bị bỏ rơi trước cổng bệnh viện cho một nhà nọ, nhưng khác với những gì họ hứa với tôi rằng sẽ nuôi dưỡng đứa bé thật tốt, tôi nhìn thấy việc họ bắt nó đi hầu rượu, vì thế tôi đã trả tiền nuôi dưỡng trong thời gian đó và dắt đứa trẻ về. Seo Seo Pyeong đã thành lập trường học Eeil (tiền thân của trường đại học Hanil Jangshin) và Hội y tá Joseon (tiền thân của Hiệp hội y tá Đại Hàn) để giúp họ tự lập. Sau một thời gian cống hiến ở Joseon thì bà nhận được kỳ nghỉ phép và quay về Mỹ, mẹ của bà trông thấy cô con gái tiều tụy vì cuộc sống vất vả đã mắng: “thật xấu hổ với bộ dạng thảm hại này nên hãy đi luôn đi!” rồi lạnh lùng quay đi. 2 hộp bột ngô, 70 cắc tiền mặt, một nửa cái chăn bông,… Đó là toàn bộ di vật mà Seo Seo Pyeong đã để lại khi bà qua đời sau 22 năm sống truyền giáo. Một nửa cái chăn được xé ra để đưa cho người đang ngủ với tấm chiếu được đắp trên người, nửa còn lại để đắp cho cơ thể yếu ớt của mình… và bà đã kết thúc cuộc sống của mình trên mảnh đất này như thế. Có hàng ngàn người đi theo sau đoàn rước trong đám tang của Bà và lớn tiếng khóc than. “Mẹ ơi! Mẹ ơi!”. Thậm chí là ngày nay đã hơn 80 năm kể từ ngày mất, khu vườn phía sau ở phường Yangrim, thành phố Gwangju nơi Seo Seo Pyeong được chôn cất vẫn đang được tiếp nối bước chân kỷ niệm của sự cống hiến và tình yêu chân thành của Bà. Trên đầu giường của Bà có ghi những dòng như thế này: Not Success But serve Không phải là thành công mà là phục vụ. Đó là những dòng nhắc nhở chúng ta thế nào là sống tốt thế nào là thành công thật sự. ~Bài dịch~

_________________

여보시게 이글좀 보고가소

여보시게 이 글 좀 보고가소 여보시게. 돈 있다 유세하지 말고 공부 많이 했다 잘난 척 하지 말고 건강하다 자랑하지 마소. 명예 있다 거만하지 말고 잘났다 품 내지마소. 다 소용 없더이다. 나이 들고 병들어 자리에 뉘이니,잘난 사람 못난사람 너 나 할 것 없이 남의 손 빌려서 하루를 살더이다.

그래도 살아 있기에 남의 손으로 끼니이어야 하고 똥 오줌 남의 손에 맡겨야 하니, 그 시절 당당하던 그 모습 그 기세 가 허무하고 허망 하기만 하더이다. 내 형제 내 식구 최고라며 남 업신여기지 마소. 내 형제 내 식구 마다하는 일 피 한 방울 섞이지 않은 그 남이 눈 뜨고 코 막지 않고도 따뜻한 마음으로 미 소 지으며 입으로 죄짓지 않고 잘도 하더이다.

 말하기 쉽다 입으로 돈 앞세워 마침표는 찍지 마소. 그 10배를 준다 해도 하지 못하는 일 댓 가 없이 베푸 는 그 마음과 천직으로 알고 묵묵히 자리 지키는 그 마음에 행여 죄 될까 두렵소이다. 병들어 자리에 뉘이니 내 몸도 내 것이 아니 온데 하 물며 무엇을 내 것이라 고집하겠소. 너 나 분별하는 마음 일으키면 가던 손도 돌아오니 길 나설 적에 눈 딱 감고 양쪽 호주머니에 천 원씩 넣 어가 소.

수의 복에는 호주머니가 없으니 베푸는 마음을 가로 막는 욕심 버리고 길가 행인이 오른손을 잡거든 오른 손이 베풀고 왼손을 잡거 던 왼손이 따뜻한 마음 내 어 베푸소. 그래야 이다음에 내 형제 내 식구 아닌 남의 도움 받 을 적에 감사하는 마음 고마워하는 마음도 배우고 늙 어서 남에게 폐 끼치지 않고 곱게 늙는다오. 아시겠는가.

Alo, làm ơn đọc dòng chữ này chút đi.

 Alo, làm ơn đọc dòng chữ này chút đi. Alo nghe này. Đừng hống hách rằng ta đây có tiền, đừng ra vẻ giỏi giang vì đã học hành nhiều, cũng đừng tự mãn vì mình khoẻ mạnh. Đừng ngạo mạn vì có chút danh tiếng, cũng đừng kiêu ngạo vì vẻ ngoài đẹp đẽ. Tất cả chẳng có ích gì đâu. Tuổi già đi rồi mắc bệnh nằm một chỗ, người tài giỏi hay bất tài, dù là ai chăng nữa chẳng chừa một ai. Mượn tay người khác sống thêm một ngày.

Nhưng bởi vì vẫn còn tiếp tục sống, nên cứ phải nhận từng bữa ăn từ tay người khác, rồi đến việc đại tiểu tiện cũng nhờ người khác nốt, lúc ấy thì cái dáng vẻ, cái khí thế oai phong khi xưa rồi cũng chỉ là hư không, sáo rỗng. Đừng oang oang rằng anh em tôi, người nhà tôi là nhất, rồi xem thường, khinh rẻ người khác. Có lúc, việc mà các anh em, người nhà của bạn khước từ bạn, thì chính những người không cùng chung một giọt máu nào với bạn đó sẽ không chút chần chừ, nở một nụ cười ấm áp, giúp bạn hết mình và không có lấy một lời than trách nào.

Nói một cách dễ hiểu, đừng có đặt đồng tiền lên trước rồi đặt dấu chấm hết ở đó. Sợ rằng liệu việc mang tâm thế không cần được trả công để giúp đỡ người khác thực hiện việc mà dù có cho tiền gấp 10 lần cũng không thể làm được, cùng với việc xem đó như là công việc trời ban và lặng lẽ duy trì công việc ấy thì có đúng hay không. Thôi nào, khi mắc bệnh nằm một chỗ, cơ thể cũng chẳng còn là của mình nữa huống hồ gì khư khư cố chấp xem cái gì là của mình. Một khi đã khơi gợi lòng phân biệt bạn hay tôi, bàn tay đã chìa ra cũng rút lại, khi ra đường thì hãy nhắm chặt mắt lại, cho vào hai bên túi, mỗi bên 1,000 won rồi hẳn đi.

Bởi vì trên quần áo đã không còn túi, bỏ đi lòng tham ngăn trở con đường của những tấm lòng muốn giúp đỡ người khác, những người đi bên đường nắm lấy tay phải bạn hay trao cho bạn bàn tay phải và nắm lấy bàn tay trái của bạn, thì bàn tay trái đó hãy mang một tấm lòng ấm áp để trao cho họ. Có như thế, thì sau này, các bạn sẽ học được lòng cảm tạ, lòng biết ơn khi nhận được sự giúp đỡ từ những người không phải anh em, hay người nhà bạn, để khi già đi, các bạn cũng sẽ không gây rắc rối cho người khác, mà sẽ già đi với phong thái thật thanh tao. Các bạn đã biết chưa?

GVTH: CÔ MAI PHƯƠNG

 

 

 

 

 

0 0 bình chọn
Xếp hạng bài viết
Đăng ký
Thông báo của
guest
Nhập họ tên (bắt buộc)
Email của bạn (bắt buộc)

0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Bình chọn nhiều
Phản hồi trong dòng
Xem tất cả bình luận
0
Click vào đây để bình luận hoặc gửi yêu cầu bạn nhé!x