시인은 이렇게 덧붙입니다 아버지는 손수레에 연탄을 가득 실고 가파른 언덕길 도 쉬지 않고 오른다. 나를 키워 힘센 사람 만들고 싶은 아버지…
“아버지가 끌고 가는 높다란 산 위에 아침마다 붉은 해가 솟아 오른다” 이렇게 연탄배달해서 시인을 키워냈던 아버지… 바로 우리들의 아버지 상(像)이 아닌가 싶다.
경기가 안 좋아질수록 아버지의 등에 얹힌 삶의 무게 는 무겁다. 연탄 배달을 해서 자식을 키운 아버지도 계시고 운전을 해서 자식을 키우는 아버지도 계시고 매일… 쳇바퀴 돌듯 직장생활을 하는 아버지도 계시다.
아버지. 언제나 강한 존재일 것만 같던 그분… 하지만 이제 더 이상 강하지도 않고더 이상 힘세지도 않고 더 이상 용기 있지도 않은 비굴과 연약함이 묻어 있을지도 모르는 우리들의 아버지… 한번 곰곰히 생각해 보고 싶다.
그건 바로 가족 때문이겠지– 자식을 위해서는 가족을 위해서는 마지막 남은 자존심마저 버리는 아버지… 그런 아버지에게 기성세대라고 비웃고 싶어했던 적 은 없었을까?
속물이라고 마음에서 밀어냈던 적은 없었을까 ? 어느 시인은 우리들의 아버지를 이렇게 노래한다.
“아버지의 눈에는 눈물이 보이지 않으나 아버지가 마 시는 술에는 눈물이 절반이다”
송정림의 마음풍경 중에서
Nước mắt bố tràn đầy chén rượu
Nhà thơ còn viết thêm rằng, bố đã chất đầy bánh than lên xe đẩy rồi leo lên sườn đồi dốc đứng mà không hề nghỉ ngơi. Đó là người bố muốn nuôi tôi khôn lớn thành người khỏe mạnh.
Mặt trời đỏ rực mọc lên mỗi sáng trên ngọn núi cao vút mà bố tôi đang kéo xe lên. Người bố vẫn hằng ngày giao bánh than để nuôi lớn một nhà văn…Tôi nghĩ rằng đây chính là hình ảnh người bố của tôi.
Kinh tế càng khó khăn thì gánh nặng cuộc sống trên vai những người bố cũng ngày càng lớn hơn. Để nuôi con, có người bố thì vận chuyển bánh than, người thì lái xe,…và cũng có những người làm việc quần quật mỗi ngày như chiếc bánh xe quay mãi.
Bố là người lúc nào cũng mạnh mẽ…Nhưng bây giờ tôi muốn một lần suy nghĩ thật tường tận về những người bố, không biết họ đã chôn vùi đi bao nhiêu nhút nhát và yếu đuối để có thể khỏe mạnh đến mức không thể khỏe hơn, mạnh mẽ đến mức không thể mạnh hơn và tràn đầy dũng khí như thế.
Có lẽ tất cả đều vì gia đình, bố đã vứt bỏ hết lòng tự trọng vì gia đình và vì con cái..Bạn đã từng muốn cười nhạo người bố như vậy bao giờ chưa? Liệu bạn đã từng suy nghĩ rằng bố chỉ là một người tầm thường mà thôi?
Một nhà thơ nào đó đã hát về những người bố như thế này. “Chúng ta không thể nhìn thấy giọt nước mắt nào trong mắt bố, nhưng trong chén rượu mà bố uống thì phân nửa đã là nước mắt rồi”.
GVTH: VÕ THỊ THÙY DƯƠNG