LUYỆN DỊCH QUA NHỮNG MẪU CHUYỆN
Mọi người cùng luyện dịch qua những mẫu chuyện hay và ý nghĩa nhé😍
아버지의 사랑
아버지의 사랑 여행에서 돌아오다가 우리 가족은 큰 사고를 당하고 말았다. 그 사고로 나는 두 개의 보조다리 없이는 걸을 수 없게 되었다. 나보다는 덜했지만 아빠도 보조다리 없이는 걸을 수 가 없었다. 나는 사춘기를 보내며 죽고 싶을 정도의 열등감에 시 달 렸다. 내가 밥도 먹지 않고 책상에 엎드려 울고 있을 때, 위 안이 되어준 사람은 아빠 였다. 아빠는 나와 꼭 같은 아픔을 가지고 있었기 때문에 나의 아픔을 낱낱이 알고 있었다.
아빠의 사랑으로 나는 무사히 사춘기를 넘기고 대학 에 입학하게 되었다. 대학 입학식날, 아빠는 내가 자랑스럽다고 말하 며 눈물을 글썽였다 입학식을 끝내고 나올 때였다. 눈 앞에 아주 긴박한 상황이 벌어지고 있었다. 차도로 한 어린 꼬마가 뛰어 들고 있었던 것이다. 그런데 내 눈 앞엔 믿을 수 없는 일이 일어나고 있었 다. 아빠가 보조다리도 없이 아이를 향해 전속력으로 달 리고 있었던 것이다.
나는 내 눈을 의심하며 아빠가 그 아이를 안고 인도로 나오는 모습을 지켜보았다. “아빠?” 나는 너무 놀라 소리쳤지만 아빠는 못 들은 척 보조 다리를 양팔에 끼고는 서둘러 가버렸다 “엄마? 엄마도 봤지? 아빠 걷는 거.” 하지만 엄마의 얼굴은 담담해 보였다. 놀라지 말고 엄마 말 잘 들어. 언젠가는 너도 알게 되리라 생각했어.. “아빠는 사실 보조다리가 필요 없는 정상인이야. 그때 아빠는 팔만 다치셨어. 그런데 사년 동안 보조다리를 짚고 다니신거야. 같은 아픔을 가져야만 아픈 너를 위로할 수 있다고 말야” “왜 그랬어? 왜 아빠까지.” 나도 모르게 울음이 터져 나왔다. “울지마. 아빠는 너를 위로할수있는 자신의 모습을 얼마나 자랑스러워 하셨는데…
오늘은 그 어린 것이 교통사고로 너처럼 될까봐서…” 앞서 걸어가는 아빠를 보고 있는 나의 분홍색 파카 위로 눈물이 방울방울 흘러내렸다. 마음이 아픈 날이면 나는 늘 아빠 품에 안겨서 울었 다. 그때 마다 소리내어 운것은 나였지만 눈물은 아빠 가 슴 속으로 더 많이 흘러 내렸다…
Tình yêu của bố
Trở về từ chuyến du lịch tràn đầy tình thương của bố, gia đình tôi đã gặp phải một tai nạn nghiêm trọng. Vụ tai nạn khiến tôi không thể đi lại mà không có nạng. Tuy bố bị thương nhẹ hơn tôi nhưng bố cũng phải dùng nạng mới có thể đi lại được. Tôi đã trải qua tuổi dậy thì vô cùng khổ sở trong nỗi mặc cảm đến mức muốn mình chết đi. Mỗi khi tôi không ăn cơm và gục đầu trên bàn mà khóc thì người bên cạnh an ủi tôi chính là bố. Vì bố cũng đang trải qua nỗi đau giống hệt tôi nên bố biết rất rõ nỗi khổ mà tôi đang chịu đựng.
Với tình yêu của bố, tôi đã trải qua tuổi dậy thì một cách tốt đẹp và cuối cùng tôi cũng vào đại học. Vào ngày nhập học, bố rưng rưng nước mắt và nói rằng bố tự hào về tôi. Lúc lễ tốt nghiệp kết thúc, tôi đi ra ngoài và trông thấy một tình huống vô cùng khẩn cấp, một đứa bé đang chạy lao ra làn đường ô tô. Tuy nhiên lúc đó trước mắt tôi xảy ra một sự việc vô cùng kinh ngạc. Bố tôi đang chạy hết tốc lực về phía đứa bé mà không cần cái nạng nào cả.
Tôi nhìn bố ôm đứa bé chạy vào lối đi bộ mà không còn tin vào mắt mình nữa. Tôi hét lên kinh ngạc “Bố ơi” nhưng bố vờ như không nghe mà chỉ khoác nạng vào cánh tay và chạy đi vội vã. Tôi quay sang hỏi mẹ “Mẹ? Mẹ cũng nhìn thấy mà phải không? Bố đang đi…” nhưng trông mẹ rất bình thản. “Đừng ngạc nhiên và hãy lắng nghe lời mẹ nói. Mẹ nghĩ rằng đến một lúc nào đó con cũng sẽ biết thôi. Thật ra bố con không cần dùng đến nạng. Lúc đó bố chỉ bị thương ở tay mà thôi. Nhưng bố đã chống nạng suốt bốn năm qua, bố nói rằng phải chịu đựng cùng nỗi đau thì mới có thể an ủi con được”. “Tại sao lại như vậy? Sao bố phải làm thế?…” tôi đã khóc khi nào cũng không hay. “Con yêu đừng khóc, bố đã tự hào biết bao khi bản thân đã có thể an ủi và chia sẻ nỗi đau cùng con…”
Nước mắt tôi cứ rơi lã chã từng giọt xuống chiếc áo khoác hồng khi nhìn bố đang đi về phía trước “ Hôm nay đứa bé đó liệu có giống như tôi trong vụ tai nạn giao thông….”. Vào những ngày lòng tôi đau buồn, tôi luôn khóc trong vòng tay của bố, lúc đó tôi đã khóc rất to nhưng có lẽ tận sâu trong lòng bố, nước mắt đã rơi nhiều hơn thế nữa.
GVTH: Võ Thị Thùy Dương