LUYỆN DỊCH SONG NGỮ

 

해리 리버만 할아버지

해리 리버만 그는 29세의 나이에 단돈6달러를 가지고 폴란드에서 미국으로 건너왔읍니다.

처음에는 할렘가 유대인 지역에서 현금 출납원으로 출발했고 열심히 노력한덕에 장사가 잘되어 상당한 부자가 되였고 77세가 되는해에 은퇴하여 조용한 삶 을 보내고 있었읍니다.

 그리고 노인학교에 나가서 잡담을 하거나 장기를 두 는 것이 고작인 한 노인이었습니다

어느 날, 장기 둘 상대자가 없어 그냥 멍하니 있는데 한 젊은이가 지나가다가 이렇게 말했습니다

“할아버지.. 그냥 그렇게 앉아 계시느니 그림을 그리 시는 거 어때요?”

“내가 그림을? 나는 붓 잡을 줄도 모르는데 …..”

“그야 배우면 되지요?” “그러기엔 너무 늦었어ᆢ 나는 이미 일흔이 넘었는 걸.”

 “제가 보기엔 할아버지의 연세가 문제가 아니라, 할 수 없다고 생각하는 할아버지의 마음이 더 문제인 것 같은 데요” 젊은이의 핀잔은 곧 그 할아버지로 하여금 화실을 찾 게 했습니다.

그림을 그리는 일은 생각했던 것만큼 어렵지도 않았 으며 더욱이 그 연세가 가지는 풍부한 경험으로 인해 성숙한 그림을 그릴 수가 있었습니다.

붓을 잡은 손은 떨렸지만 그는 매일 거르지 않고 그 림을 그렸습니다. 이 새로운 일은 그의 마지막 인생을 더욱 풍요롭게 장식해 주었습니다.

그가 바로 평론가들이 ‘미국의 샤갈’이라고 극찬했던 ‘해리 리버맨’ 입니다.

그는 이후 많은 사람들의 격려 속에서 죽을 때까지 수많은 그림을 남겼으며 백한 살에 스물 두 번째 전 시회를 마지막으로 삶을 마쳤습니다.

Ông Harry Liberman

Ông Harry Liberman vào năm 29 tuổi ông đã đi từ Hà Lan đến Mĩ chỉ với 6 đô la. Lúc đầu, Harlem khởi nghiệp là một nhân viên thu ngân ở khu vực Do Thái, và vì làm việc chăm chỉ, anh được trả lương cao, giàu có và nghỉ hưu khi bước sang tuổi 77. ở trung tâm người cao tuổi thì người già chỉ đánh cờvà trò chuyện linh tinh. Một ngày nọ ông đang ngồi thẫn thờ khi không có ai chơi cờ cùng  thì có một người trẻ đi qua và nói thế này.

“thay vì cứ ngồi thẫn thờ thì ông vẽ tranh đi?”

“tôi? Vẽ sao? Tới cầm bút tôi còn không biết…”

“cái này có thể học được mà”

“quá trễ rồi tôi đã ngoài 70 rồi”

“con nghĩ đó không phải là vấn đề tuổi tác, nhưng đó là suy nghĩ của ông khiến ông không thể làm được.”

Vẽ tranh không khó như tôi nghĩ, và hơn nữa, kinh nghiệm lâu đời cho phép tôi vẽ những bức tranh có chiều sâu.

Bàn tay đang cầm bút run rẩy, nhưng ông không từ bỏ nó mỗi ngày. Công việc này đã giúp cho khoảng thời gian cuối đời của ông trể nên thú vị hơn.

Ông là Harry Riverman, người ca ngợi Chagall của Mỹ.

Ông đã để lại nhiều bức tranh cho đến khi qua đời, với sự khích lệ của nhiều người, và kết thúc cuộc đời cuối cùng ở tuổi hai mươi hai.

____________________________________________

할머니의 수표

어느 등산가가 등산을 하다가 길을 잃었습니다, 해가 저물고 갑자기 눈보라까지 쳐서 이제 죽었 다고 생 각할 쯤 멀리서 작은 불빛이 보였습니다,  작은 초가산간 집이였습니다.그는 거의 탈진 상태에서 “계십니까? 계십니까?” 그때 어떤 할머니가 나왔습니다.그는 무조건 들어가 쓰러지고 말았습니다. 그리고 얼마가 지났을까?할머니가  자신을 간호하고 있었습니다, “이제 정신이 드오?” “아,, 죄송합니다,, 허락도 없이 이렇게 폐를 끼쳐서,,” “아니오,, 더 머물다 가시오,, 눈보라가 멈추려면 몇일은 더 있어야 한다오” 할머니는 가난했지만 회장에게 겨울 양식을 꺼 내어 함께 몇일을 보냈습니다.

등산가는 눈보라가 끝나기만을 기다려야만 했습 니다. 할머니는 자신을 아들을 대하듯이 정성껏 보살 펴주었습 니다. “나도 자네만한 아들이 있었다오,,

지금은 이세상에 없 지만,,, 이 놈의 산이 문제요,, 이 놈의 산이 변덕이라,,” 등산가는 이 생명의 은인인 할머니에게 보답하 기 위해 어떻게 해드릴까 생각을 했습니다. 할머니 집을보니 온통 구멍이나고 차가운 바람 이 들어왔 습니다, “그래 할머니 집을 따듯하게 살수있도록 새로 사 드려야 겠구나” 그 등산가는 다름아닌 거대기업의 사업가 회장 이였습니다. 눈보라가 끝나는날 회장은 몰래 백지수표를 꺼 내 거액의 수표를 적어 봉투에 넣었습니다.

그리고는 할머니에게 말했습니다. ” 할머니 이거 받으세요” “이게 뭐요?” “이제 이거면 겨울을 따듯하게 보내실 수있으실 겁니다” 그리고는 회장은 미소를 지으며 떠났습니다.

그리고 몇년 후 회장은 다시 그 산에 등산을 가게 되었습니다. 할머니가 과연 따듯하게 지내고 계실까 궁금도하고해서 끔찍한 등산 경험이였지만 그 산으로 다시 떠났습니다. 그런데 그 할머니 집은 그대로 있는 것이였습니 다. 뛰어들어가자 방안에서 부패한 냄새가 진동을하 고 할머니는 홀로 죽음을 맞이했습니다. 아마도 겨울양식도 없고 작년에 너무 추워 동사 한듯 보였습니다.

“아니 이럴수가,,, 내가 분명 그 큰 돈을 드렸는데..?” 그때 자신이 준 수표는 문의 구멍난곳에 문풍지 로 사용 하고 계셨습니다. “아뿔사..” 그때서야 회장은 자신의 잘못을 후회하며 할머 니를 양지 바른 곳에 묻어드렸습니다. 그리고 깨달았답니다. 가장 귀한것이라도 깨닫지 못하면 휴지 조각이 되는구나 ..

귀한것이라도 깨닫지 못하거나 깨닫지 못하게하 면 아무 의미가 없는 휴지조각이구나… 어쩌면 내 주변에도 휴지 조각같지만 귀한 것이 있을 수 도 있고.. 할머니가 주신 그 귀한 음식이 어쩌면 내겐 귀한 보석인데 난 그것을 휴지로 드 렸구나,,, 여러분 우리 주변에도 이렇게 귀한 수표같이 귀 한것들이 있지만 깨닫지 못하여 문풍지로 사용 하는것이 있지는 않습니까? 주변을 잘 돌아 보십시요.

 

Một người nọ đã đi lạc trong một lần leo núi nọ. Khi mặt trời lặn thì đột nhiên có một trận bão tuyết đến thì lúc mà anh ta nghĩ rằng anh ta sẽ chết thì anh ta đã nhìn thấy những tia sáng nhỏ ở phía xa..Đó là một ngôi nhà tranh nhỏ trên núi.

Lúc anh ta gần như kiệt sức cất giọng gọi “có ai không? Có ai ở đó không?” thì có một bà lão xuất hiện. Anh ta đã bước vào một cách và gục ngã và nói một cách vô điều kiện “đã bao lâu rồi?”

Bà lão đã tự chăm sóc bản thân, “Hiện tại cậu có tỉnh táo không?” “Ah, con xin lỗi,, vì không có sự cho phép mà đã làm phiền thế này,,” “Không có gì,, cứ ở lại đi,, phải đợi thêm mấy ngày nữa để cơn bão tuyết dừng lại.” Bà lão tuy khó khăn nhưng vẫn lấy ra lương thực mùa đông và cùng trải qua những ngày còn lại.

Người leo núi chỉ định chờ đến khi cơn bão tuyết kết thúc. Bà lão chăm sóc cho anh ấy với cả tấm lòng như thể đối xử với con trai mình. “Tôi có một đứa con trai như cậu,,

Hiện tại nó không còn trên đời nhưng,,, ngọn núi này là một vấn đề và ngọn núi này là một ý thích bất chợt,” Người leo núi suy nghĩ sẽ làm gì để báo đáp cho bà lão – ân nhân của mình. Anh nhìn căn nhà của bà thì thấy toàn bộ là lỗ hổng và cơn gió lạnh ùa vào, “Vậy thì, tôi sẽ mua tặng bà lão một căn nhà mới để bà có thể sống một cách ấm áp” Người leo núi đó không phải ai khác mà là chủ tịch của một doanh nghiệp lớn. Ngày bão tuyết kết thúc, chủ tịch đã bí mật lấy ra một tấm séc trắng và viết lên đó một số tiền lớn rồi bỏ vào phong bì.

Và rồi, anh nói với bà lão. “Xin bà hãy nhận lấy cái này” “Đây là gì vây” “Hiện tại, với cái này bà sẽ có thể trải qua mùa đông một cách ấm áp”. Sau đó, chủ tịch mỉm cười và rời đi

Vài năm sau, chủ tịch lại leo lên ngọn núi đó lần nữa. Vì anh ấy băn khoăn liệu bà lão có đúng là đang sống ấm no không nên dù đó là một trải nghiệm leo núi khủng khiếp nhưng anh vẫn quay trở lại. Tuy nhiên, căn nhà của bà lão vẫn như lúc trước. Anh chạy vào và mùi hương trong phòng bốc lên, bà lão đã qua đời một mình. Có lẽ là không có lương thực mùa đông và năm ngoái quá lạnh nên bà đã chết cóng.

 “Không thể nào như vậy được… rõ ràng là mình đã để lại một số tiền lớn…?” Tấm chi phiếu mà anh để lại khi đó đã được dùng làm giấy dán lấp lại lỗ hổng trên cửa. “Ôi…” Vào lúc đó, vị chủ tịch mới hối hận về lỗi lầm của mình và chôn cất bà lão ở một nơi đầy nắng. Và anh ấy nhận ra. Dù là vật quý giá nhất, nếu không thể nhận ra thì cũng chỉ là một mảnh giấy.

Dù có là vật quý giá nhưng nếu bạn không biết hoặc không nhận ra được, thì đó cũng chỉ là một mảnh giấy không có bất kì  ý nghĩa gì. Biết đâu được, bên cạnh tôi có thể cũng có một vật giống như mảnh giấy nhưng lại quý giá. Đối với tôi những món ăn mà bà chia cho tôi là viên ngọc quý nhưng tôi chỉ chỉ cho bà lại một thứ giống một tờ giấy vậy. Xung quanh chúng ta có những thứ quý giá như tấm séc này, nhưng liệu sẽ không xảy ra tình huống bạn không nhận ra mà sử dụng nó như một tờ giấy dán cửa chứ?. Hãy nhìn lại thật kĩ xung quanh.

_________________________________________

희망을 심는 사람!!!

미국의 어느 병원 2층에는 중환자를 위한 특별병실이 있었습니다. 병실에는 창가에 침대를 하나밖에 놓을 수 없었는데 그 침대에는 ‘지미’라는 결핵 말기 환자가 누워 있었습니다. 그는 매일같이 창밖에 보이는 경치를 감탄하며 다른 환자들에게 알려주곤 했습니다. “오늘은 어린이들이 소풍을 가는 날인가 보네. 알록달록한 색깔의 가방을 멘 아이도 있고 즐거운 듯이 손에 든 가 방을 흔들어 보이는 아이도 있어요. 나비 한 마리가 한 아이의 머리 위에서 춤을 추네요.”

날마다 생생하게 바깥 이야기를 들려주는 지미의 이야기에 중환자 들은 잠시나마 아픔을 잊곤 했습니다. 병원 밖으로 나가지 못하는 환자들에게는 지미로부터 창밖의 얘기 를 들을 때가 가장 즐거운 시간이었습니다.

어느 날 아침에 모두가 잠에서 깨었을 때 지미의 침대가 비어 있었 습니다. 그러자 ‘톰’이라는 환자가 갑자기 큰 소리로 간호사를 불렀습니다. “오늘부터 내가 저기 창가에서 잘 테니 내 침대를 옮겨주시오.”

창밖을 내다볼 수 있는 그 침대는 아무나 차지할 수 있는 게 아니 라 순서가 있었습니다. 톰은 그 순서를 무시하려는 것이었습니다. 그러나 워낙 그의 성품이 거칠어서 누구도 반대할 수 없었습니다. 톰은 드디어 창밖의 모습을 볼 수 있다는 생각에 행복해했습니다.

톰이 창가로 옮겨 침대에 눕자마자 창밖을 보았습니다. 그런데 아무리 눈을 비벼 보아도 지미가 얘기하던 그 아름답던 풍 경은 볼 수가 없었습니다. 그저 검게 그을린 벽돌담뿐이었습니다. 지미는 다른 환자들이 마지막까지 희망을 잃지 않고 생명의 끈을 놓지 않도록 보이지도 않는 바깥 풍경을 들려주었던 것입니다.

한 치 앞도 보이지 않는 미로 속에 있다 할지라도 한 줄기의 희망 만 있다면 우리는 살아갈 수 있습니다. 언젠가는 건강해질 거라는 희망, 끝내는 성공할 수 있다는 희망, 오늘보다 내일이 더 살기 좋아질 거라는 희망…. 희망은 더 나은 미래를 향한 생각이며 부정보다는 긍정을, 불가능 보다는 가능성을 말해줍니다. 그러니 희망을 품고 사십시오. 희망을 심는 사람은 자기 자신도 꽃 피우고, 세상에 생기를 주어 이 땅을 행복하게 하는 사람입니다.

#오늘의명언 희망은 볼 수 없는 것을 보고 만질 수 없는 것을 느끼고 불가능한 것을 이룬다.

Người gieo trồng hi vọng

Tại lầu 2 của một bệnh viện ở Mỹ, có một phòng bệnh đặc biệt dành cho bệnh nhân bị bệnh nặng. Trong căn phòng ấy, bệnh nhân Jimi – mắc bệnh lao giai đoạn cuối, đang nằm trên chiếc giường được đặt cạnh cửa sổ. Vị ấy ngày ngày đều cảm thán và nói cho những bệnh nhân khác về cảnh trí mà ông nhìn thấy bên ngoài cửa sổ. “Hôm nay hình như là ngày mà những đứa trẻ đi cắm trại. Vài đứa thì đeo những chiếc balo đầy màu sắc trên lưng và vài đứa thì đung đưa chiếc balo trên tay như thể hiện sự vui vẻ. Cứ như trên đầu mỗi đứa trẻ đều có một chú bướm đang nhảy múa vậy.”

Mỗi ngày, nhờ những câu chuyện của Jimi kể về thế giới bên ngoài sinh động kia mà những bệnh nhân bệnh nặng dù chỉ một chốc lát nhưng cũng đã quên đi nỗi đau bệnh tật của mình. Đối với những người bệnh không thể bước chân ra khỏi bệnh viện thì lúc nghe những câu chuyện bên ngoài khung cửa sổ từ Jimi là khoảng thời gian vui vẻ nhất.

Một buổi sáng nọ khi tất cả vừa thức giấc thì thấy chiếc giường của Jimi đã biến mất. Sau đó, một bệnh nhân tên Tom đột nhiên lớn tiếng gọi y tá. “Từ hôm nay, tôi sẽ ngủ ở cửa sổ đằng kia nên hãy chuyển giường cho tôi đi.”

Chiếc giường đó là nơi có thể nhìn thấy bên ngoài nên không phải ai cũng có thể sở hữu nó mà có thứ tự nhất định. Tom thì coi thường cái thứ tự đó. Thế nhưng vì vốn dĩ anh ta là người cộc cằn nên ai cũng không thể phản đối. Tom nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ của thế giới bên ngoài nên rất hạnh phúc.

Sau khi Tom nằm trên chiếc giường chuyển đến cạnh cửa sổ thì ngay lập tức nhìn ra bên ngoài. Thế nhưng, dù đảo mắt nhìn thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể nhỉn thấy những cảnh vật đẹp đẽ mà Jimi từng kể. Nơi đó chỉ là những bức tường đen. Jimi đã kể về những phong cảnh bên ngoài dù anh không thấy để những bệnh nhân khác không đánh mất hi vọng và từ bỏ sinh mệnh đến phút cuối cùng.

Dù ở trong mê cung không nhìn thấy phía trước là gì nhưng nếu có một tia hi vọng thì chúng ta cũng có thể sống sót được. Hi vọng rằng một lúc nào đó sẽ khỏe mạnh, hi vọng rằng cuối cùng có thể thành công, hi vọng rằng ngày mai sẽ sống tốt hơn ngày hôm nay… Hi vọng là suy nghĩ hướng đến tương lai tốt đẹp hơn, nói về sự khẳng định hơn là phủ định, tính khả thi hơn là bất khả thi. Vì vậy hãy ôm lấy hi vọng và sống. Người gieo trồng hi vọng là người làm cho đất trời hạnh phúc bằng cách tự bản thân nở hoa và mang đến sinh khí cho thế gian.

GVTH: CÔ K.LOAN

 

 

 

 

 

 

 

 

 

0 0 bình chọn
Xếp hạng bài viết
Đăng ký
Thông báo của
guest
Nhập họ tên (bắt buộc)
Email của bạn (bắt buộc)

0 Bình luận
Phản hồi trong dòng
Xem tất cả bình luận
0
Click vào đây để bình luận hoặc gửi yêu cầu bạn nhé!x