딸아이의 편지 감동글
딸아이의아내를 잃고 일곱 살 난 어린 딸과 단둘이 사는 아빠가 있었습니다.
어느 날 아침, 아빠가 출근하려는데 갑자기 딸아이가 예쁜 편지봉 투를 쭈뼛쭈뼛 건넸습니다.
“저기 아빠…이거.”
엄마가 하늘나라에 간 이후부터 말이 없어진 딸아이였습니다.
아빠는 반가운 마음에 “딸 고마워, 잘 읽을게.” 하면서 딸의 볼에 입맞춤하고 출근을 하였습니다.
회사에 도착해서는 딸아이가 준 편지는 까맣게 잊었습니다.
월요일 아침이어서 회의준비 등으로 눈코 뜰 새 없이 바빴던 것입 니다.
아빠는 퇴근 무렵에서야 생각이 나서 편지봉투를 꺼내 보았습니 다.
봉투 안에는 작은 메모지와 함께 오천 원이 들어 있었습니다.
그리고 딸의 메모지에는 이렇게 쓰여 있었습니다.
“아빠, 엄마가 없어 힘들지?
아빠 양말 구멍 난 거…
내가 엄마처럼 꿰매 주지 못해서 미안해.
대신 그동안 모아온 오천 원 줄 테니 양말 꼭 사 신어.
아빠 양말 구멍 나면 내가 창피해.
내가 엄마처럼 챙겨줄 테니 힘들어도 울지 말고…
내가 얼마나 아빠를 사랑하는지 알지.
내면 깊숙이 자리한 상처를 공유하고 보듬으며, 치유하는 가장 가 까운 공동체, 가족. 삶이 아무리 힘들다 하더라도 가족이 있기에 힘을 낼 수 있습니다.
삶의 보약이자 비타민인 가족과 함께 언제나 행복하세요!
#오늘의명언
저녁 무렵 자연스럽게 가정을 생각하는 사람은 가정의 행복을 맛 보고 인생의 햇볕을 쬐는 사람이다.
그는 그 빛으로 아름다운 꽃을 피운다.
– 베히슈타인 – 출처:따뜻한 하루 –
BỨC THƯ CẢM ĐỘNG CỦA CON GÁI
Có một ông bố sau khi mất vợ đã sống với người con gái 7 tuổi của mình.
Một ngày nọ khi ông bố chuẩn bị đi làm thì đột nhiên cô con gái ngại ngùng đưa cho ông một phong thư rất đẹp.
“ Bố ơi, cái này….”
Kể từ khi mẹ lên thiên đàng thì cô con gái đã không nói lời nào với người bố của mình.
Người bố rất vui mừng nói rằng “Cám ơn con, bố sẽ đọc nó” rồi hôn lên má con và đi làm.
Sau khi đến công ty người bố đã quên mất bức thư con gái gửi cho mình.
Bởi vì là sáng thứ 2 nên người bố bận tối mắt tối mũi để chuẩn bị cuộc họp.
Phải đến khi tan làm người bố mới nhớ đến bức thư và lấy ra đọc.
Ở trong phong thư là mẫu ghi chú nhỏ cùng với tờ 5 ngàn won.
Và trên tờ ghi chú cô con gái đã viết như thế này.
Bố ơi, không còn mẹ nên ba rất vất vả đúng không?
Tất của bố cũng đã rách rồi.
Con xin lỗi vì không thể may nó lại như mẹ.
Thay vào đó con sẽ đưa bố 5 ngàn won, số tiền con tiết kiệm trong thời gian qua, bố lấy mua đôi tất mới nha.
Con cảm thấy rất hổ thẹn khi tất của bố rách.
Con cảm thấy rất hổ thẹn khi tất của bố rách.
“Bố biết là còn yêu bố nhiều thế nào mà đúng không” .
Gia đình, những người gần gũi nhất chữa lành, xoa dịu và cùng chia sẽ những vết thương sâu trong lòng, dù cho cuộc sống này có khó khăn đến đâu chỉ cần có gia đình chúng ta sẽ có sức mạnh.
Hãy luôn hạnh phúc cùng với gia đình, liều vitamin cho cuốc sống của bạn!
Danh ngôn của hôm nay.
Một người nghĩ về gia đình mình vào buối tối là người nếm trải hạnh phúc của gia đình và hấp thụ ánh mặt trời của cuộc sống.
Người đó sẽ nở những bông hoa xinh đẹp với thứ ánh sáng ấy.
Bechstein – Nguồn : Ngày ấm áp
_______________________________
마침내 그 꿈을 닮아간다
어느 날 미 해군 함대에 해군 제독이 참석하는 큰 행사가 열리고 있었는데 참석한 장성의 계급장이 실 수로 훼손되는 일이 벌어졌습니다.
이대로 사열을 받을 것인지 아닐지 고민하는 가운데 참모들을 불러 대장계급장이 있는지 찾아보았지 만, 바다 한가운데 대장 계급장이 있을 리 만무했습 니다.
마지막 기대를 하면서 선내 방송을 통해 공지했습 니다.
하지만 대장 계급장이 나올 것이라고는 아무도 기 대하지 않았습니다.
그렇게 마이크로 알린 지 10분도 채 안 되었을 때 이제 막 임관한 소위 한 명이 숨을 헐떡거리며 대장 계 급장을 들고 나타났습니다.
해군 제독은 다행이라 생각하면서도 일개 소위가 대장 계급장을 왜 가지고 있는지 궁금하여 물었습 니다.
“제가 소위로 임관할때 국가를 위해 헌신하여 꼭 대 장의 지위까지 올라가라는 의미로 사랑하는 애인이 선물 한 것입니다.
저는 이계급장을 항상 가슴에 품고 다니며 제 의지 를 다 잡곤 합니다.
이 소위가 바로, 제2차 세계대전 당시 태평양 전쟁 에서 맹활약한 체스터 윌리엄 니미츠 제독입니다.
이후 제독의 이름을 딴 미 항공모함이 건조될 정도 로 대단했던 체스터 윌리엄 니미츠는 원래 목표했 던 4성 장군을 넘어, 미 해군 최초의 5성 원수가 되 어 미국 해군 역사에 한 획을 긋는 장군으로 기록 되었습니다 자신의 꿈을 이루고 성공한 사람은 예외 없이 자신 의 목표를 명확하게 설정하고 부단히 노력한 사람 입니다.
나의 가슴 속에 담긴 꿈은 무엇인가?
그 꿈이 크고 원대한 것이든 작고 소박한 것이든 상 관없이 이루고자 하고픈 일이 있다면 작은 메모지 라도 좋으니 당신의 꿈과 정확한 목표를 한번 적어 보십시오.
그것이 꿈을 이루기 위한 첫발자국입니다.
오늘의명언
꿈을 날짜와 함께 적어놓으면 그것은 목표가 되고, 목표를 잘게 나누면 그것은 계획이 되며,그 계획을 실행에 옮기면 꿈은 실현되는 것이다는 명언이 있 습니다.
CUỐI CÙNG CŨNG GIỐNG NHƯ GIẤC MƠ
Một ngày nọ, một sự kiện lớn mà những chỉ huy hải quân ở hạm đội hải quân Mỹ tham gia đã được tổ chức nhưng vì sơ suất mà quân hàm của tướng quân tham gia đã bị hư hại.
Trong lúc đang suy nghĩ xem đã nhận được sự kiểm tra hay chưa, những vị tham mưu được gọi lại để tìm xem có quân hàm của đại tướng hay không, nhưng lẽ nào ở giữa biển khơi như thế này lại có quân hàm của đại tướng.
Mọi người thông báo thông qua phát thanh trong tàu vừa đặt kì vọng cuối cùng.
Nhưng không ai nghĩ rằng quân hàm của đại tướng sẽ xuất hiện.
Chưa đây 10 phút sau khi thông báo thì một thiếu úy vừa nhậm chức vừa nín thở vừa cầm quân hàm xuất hiện.
Chỉ huy Hải quân cho dù đã nghĩ rằng thật may mắn nhưng đã rất tò mò và hỏi rằng tại sao một thiếu úy bình thường lại có quân hàm tướng quân.
Khi tôi được phong hàm làm thiếu úy, người yêu của tôi đã tặng nó như một món quà với ý nghĩa hãy đi đến vị trí tướng quân để tận tâm bảo vệ quốc gia.
Tôi luôn mang theo quân hàm này bên mình và giữ vững ý chí”
Người thiếu úy ấy chính là Chester William Nimitz, người chỉ huy hoạt động tích cực trong Chiến tranh Thái Bình Dương trong Thế chiến Thế giới thứ II.
Chester William Nimitz, một người vĩ đại đã chế tạo một tàu sân bay Mỹ được đặt theo tên mình, đã vượt qua tướng có 4 bốn sao như mục tiêu đặt ra ban đầu để trở thành nguyên thủ quốc gia năm sao đầu tiên trong Hải quân Hoa Kỳ và được ghi lại như một vị tướng ghi một dấu mốc trong lịch sử của Hải quân Hoa Kỳ. Người đã đạt được ước mơ và thành công là người đã đặt ra mục tiêu rõ ràng và phấn đấu mà không có ngoại lệ.
Giấc mơ được chôn giấu trong trái tim bạn là gì?
Cho dù ước mơ của bạn to lớn, vĩ đại hay chỉ nhỏ bé, đơn giản để thực hiện được ước mơ đó thì hãy thử viết mục tiêu chính xác và ước mơ của bạn ra dù chỉ là viết lên một mẫu ghi chú nhỏ.
Đó chính là bước đầu tiên để đạt được giấc mơ của bạn.
Danh ngôn hôm nay:
Có một câu danh ngôn rằng nếu bạn viết ra ước mơ của mình cùng với ngày tháng thì nó sẽ trở thành mục tiêu, nếu chia nhỏ mục tiêu ra thì nó sẽ trở thành kế hoạch, và nếu bạn thực hiện kế hoạch đó ước mơ của bạn sẽ trở thành hiện thực.
______________________
마지막 시험문제
개강을 한 지 석 달 정도 지나 시험기간이 되었습니다.
모든 학생들이 시험공부를 열심히 한 탓인지 교수님이 강의실에 들어서자 전부 자신 있는 표정을 지었습니다.
교수님이 시험지를 나눠 주자마자 학생들은 자신 있게 문제를 풀어 나갔습니다.
그러나 마지막 문제는 학생들을 깜짝 놀라게 했습니다.
“강의실 안팎을 청소하시는 아주머니의 이름을 쓰시오.”
그것이 마지막 문제였기 때문입니다.
40대 후반에 파마 머리 그리고 키가 자그마하신 분….
마지막 문제에 자신 있게 정답을 적어낸 학생은 아무도 없었습니다.
어처구니 없는 문제에 화가 난 한 학생이 시험을 마친 후 마지막 문제가 점수에 큰 영향을 미치는지 교수님께 물었습니다.
그러자 교수님은 이렇게 대답했습니다.
“너희들이 만나는 모든 사람이 사랑과 관심을 받을 자격이 있는 사람들이지.
최소한 주변 사람들과 따스한 미소와 감사의 인사 정도는 나눠야 세상이 밝아지지 않겠니?
– 박성철 (새벽편지 가족)
우리는 보이지 않는 곳에서 일하는 사람들의 힘으로 살아 가고 있습니다.
곰곰이 생각해 보세요.
-사람은 어울려 살아야 해요.
CÂU KIỂM TRA CUỐI CÙNG
Sau khi khai giảng khoảng 3 tháng thì đến thời gian thi cử.
Bởi vì tất cả các học sinh đã học tập rất chăm chỉ nên khi giáo sư bước vào lớp mọi người đều tỏ ra rất tự tin.
Ngay sau khi giáo sư phát giấy kiểm tra các sinh viên bắt đầu làm bài đầy tự tin.
Nhưng câu hỏi cuối cùng khiến sinh viên rất ngạc nhiên.
“Hãy viết tên cô lao công dọn dẹp phòng học.
Đó chính là câu hỏi cuối cùng.
Đó là một dì đã ngoài 40, với mái tóc uốn và dáng người nhỏ nhắn.
Bởi vì câu hỏi cuối cùng này mà tất cả các sinh viên đều không có tự tin để biết đáp án.
Một sinh viên đã rất tự giận vì câu hỏi hoang đường này sau khi làm bài thi xong đã hỏi giáo sư rằng câu hỏi cuối cùng này có gây ảnh hưởng lớn đến điểm số bài kiểm tra hay không.
Vị giáo sư đã trả lời như thế này.
Tất cả những người các em gặp đều xứng đáng nhận được sự yêu thương và quan tâm.
” Ít nhất chỉ cần các em chào hỏi với sự biết ơn và nụ cười ấm áp với những người xung quanh thì không phải thế giới này sẽ trở nên tốt đẹp hơn sao?”
Park Sung Cheol (Gia đình thư bình minh)
Chúng ta đang sống bằng sức lực của những người làm việc ở những nơi ta không nhìn thấy.
Hãy suy nghĩ cẩn thận về điều này.
– Mọi người nên sống hòa hợp cùng nhau.
_____________________
마지막 선물
우리 아이는 희귀병에 걸려 언제 나의 곁을 떠나갈지 모른다. 우리 남편도 그놈의 암으로 세상을 떠나더니 우리 아이 도 결국 희귀병 으로 언제 내곁을 떠날지 모른다. 오늘 저녁도 아이는 고통과 한번 싸움을 하고나서 겨우 잠이 들었다. 차라리 내가 아팠으면 내가 덜 고통스러려만… 7살 먹은 우리 아이가 무슨 죄가 있다고 저런 고통을 준 단 말인가? 그녀는 오늘밤도 뜬눈으로 밤을 지세우며 언제 떠날지 모르는 아이의 얼굴을 조금이라도 더 보기위해 아이의 옆을 지키고 있다. 아이가 잠들다가 다시 눈을 뜬다. 아이가 잠들다가 다시 눈을 뜬다. 다시 고통이 오는가보다 생각되어 다시 놀랐다.
“왜 현민아… 아파? 다시 아파?”
“아니야,, 엄마,, 엄마 미안해.. 엄마 빨리 자…” “엄마는 안졸려,, 현민이 자면 잘께…” “엄마 위해 꼭 주고 싶은 선물이 있는데…”
“엄마위해? 뭔데?”
“그건 나중에 알게 될꺼야..”
현민이는 웃으며 엄마의 손을 꼭 잡으며 다시 잠이 들었다. 그리고는 다시는 깨어나지 못했다. 그것이 마지막 현민이와의 작별 인사였다.
아이를 보내고 몇개월이 지나서 책상에서 해맑게 웃고있는 현민이의 사진을 보고있었다.
그때 밖에서 벨소리가 울린다.
이웃집 아저씨가 작은 강아지 한마리를 들고 들어온다.
“안녕하세요, 이 집 꼬마가 그렇게 부탁했던 강아지 입니다.”
“우리 현민이가요?”
“네.. 우리 강아지가 새끼를 나면 반드시 한마리 달라고 얼마나 사정을 하던지.. 처음엔 안된다고 했는데 엄마가 병에 걸려서 강아지가 꼭 필요하고해 서 약속을 했습니다..
혹시 많이 편찮으신가요? 안색이 많이 않좋으시네요,,?”
“아 ,, 아닙니다.”
이웃집 아저씨는 현민에 대해 알고있는바가 없는것 같았다.
현민이가 나를 위해 강아지를 준비한것이 아마도 그때 마지막 선물이 였나보다.
나는 그 이웃에게 모든 이야기를 했다.
아이가 죽기전에 나에게 남편도 없는 나에게 강아지 선물을 주고 싶었 는가 보다라고.
그러자 그 이웃집 아저씨의 눈가에 눈물이 맺혀지고 눈물이 흐른다.
그리고는 내게 흔쾌히 강아지를 주시며 강아지 키우는 법과 목욕시키 는 법을 가르쳐 주시겠다고한다.
간혹 우리 집에와서 강아지와 놀아주겠다고한다.
그럴 필요 없다고 했지만 처음엔 강아지를 위해서 자신의 책임이라고 만 한다.
마지막 선물,,,, 현민의 마지막 선물은 강아지가 아니였다.
그 이웃집 아저씨는 얼마전 아내와 아이를 교통사고로 잃은 남자였다.
현민이는 자주 그집에 놀러가 강아지가 새끼를 나면 강아지를 우리집 에 주고 반드시 강아지 키우는 법과 강아지와 놀아달라고 사정사정 했 다는 것이다.
엄마가 아파 키우지 못하니 반드시 그렇게 해주셔야 한다고.
어쩌면 그 남자가 현민이의 선물이였을지도 모른다.
그 남자는 자신이 현민의 선물이라는것을 알고 있을까?
MÓN QUÀ CUỐI CÙNG
Đứa con của tôi mắc phải căn bệnh hiếm gặp và không biết khi nào sẽ rời xa tôi.
Chồng của tôi cũng qua đời vì bệnh ung thư, tôi không biết khi nào con tôi sẽ rời tôi đi bởi căn bệnh này,
Tối nay cũng vậy, con tôi đã rất khó khăn chìm vào giấc ngủ sau khi chiến đấu với cơn đau.
Thà rằng tôi chịu đau đớn tôi sẽ cảm thấy đỡ khổ sở hơn…
Đứa con 7 tuổi của tôi đã gây ra tội gì mà phải chịu đau đớn như thế này chứ?
Tối nay lại thức thâu đêm với đôi mắt mở to, vẫn ở bên cạnh bảo vệ con để có thể nhìn gương mặt đứa con không biết khi nào sẽ ra đi dẫu chỉ thêm một chút.
Đứa trẻ thiếp đi rồi tỉnh lại.
Tôi rất hoảng sợ bởi ý nghĩ cơn đau lại đến.
” Sao thế Huyn Min, con đau sao? Lại đau nữa sao con?”
“ Không đâu mẹ, con xin lỗi, mẹ hãy nhanh ngủ đi…”
” Mẹ không buồn ngủ, Huyn Min ngủ rồi mẹ sẽ ngủ…”
“Con có một món quà nhất định muốn đưa cho mẹ…”
” Cho mẹ ư? Là gì vậy?”
” Cái đó sau này mẹ sẽ biết …”
Hyun Min cười, nắm lấy tay mẹ rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Và sau đó không thể tỉnh lại nữa.
Đó là lời chào tạm biệt cuối cùng với Huyn Min.
Vài tháng sau khi Huyn Min ra đi, tôi đang ngắm bức ảnh của Huyn Min cười tươi đặt trên bàn.
Lúc đó, ở bên ngoài chuoonh cửa reo lên.
Chú hàng xóm bồng một chú chó nhỏ rồi đi vào.
“Xin chào, đây là chú cho mà đứa bé nhà chị đã nhờ tôi trông”
“Huyn Min nhà tôi ư”
“ Vâng, đứa bé đã nhất quyết xin một con nếu chó nhà tôi đẻ. Ban đầu tôi đã nói là không được nhưng đứa bé nói là vì mẹ bị bệnh, nhất định cần có chú chó nên tôi đã hứa với nó.”
Không biết chị có đau lắm không ? Trông sắc mặt không được tốt lắm”
“À, cháu không sao”
Chú hàng xóm dường như không hề biết chuyện về Huyn Min.
Hyun Min vì tôi đã chuẩn bị chú chó này, có lẽ đây chính là món quà cuối cùng mà Huyn Min nói khi ấy.
Tôi kể lại tất cả mọi chuyện cho chú hàng xóm.
Đứa bé trước khi chết đã muốn tặng chú chó như món quà cuối cùng cho tôi, người cũng đã mất chồng.
Chú hàng xóm đã khóc sau khi nghe câu chuyện.
Chú đưa chó cho tôi và còn nói là sẽ chỉ tôi cách nuôi và tắm cho chú chó.
Chú còn nói thỉnh thoảng sẽ ghé nhà chơi với chú chó.
Tôi đã nói chú không cần làm như vậy nhưng chú nói đây cũng là trách nhiệm của chú đối với chú chó.
Món quà cuối cùng…Món quà cuối cùng của Huyn Min không phải là chú chó.
Chú hàng xóm cũng là người không lâu trước đây đã mất vợ và con vì tai nạn giao thông.
Huyn Min thường xuyên sang nhà chú chơi và đã nài nỉ chú rằng nếu chó nhà chú có đẻ con thì nhất định cho nhà tôi một con, chỉ cách nuôi chó và cùng chơi với chó.
Huyn Bin còn nói vì mẹ bị ốm nên không thể nuôi được nên mong chú hàng xóm hãy giúp cho những điều đó.
Không biết chứng chú hàng xóm chính là món quà của Huyn Min.
Liệu chú hàng xóm có biết rằng mình chính là món quà của Huyn Min không nhỉ?
GVTH; CÔ ÁNH LINH