LUYỆN DỊCH SONG NGỮ

LUYỆN DỊCH SONG NGỮ

Mọi người cùng luyện dịch qua những mẫu chuyện hay và ý nghĩa nhé

할머니의 선물 감동글

할머니의허기진 낮달이 갯벌 위에 폐선처럼 떠있고 혼절의 가난 앞에 거미 줄 앞에 하루살이 같은 흔적 없는 바람만 들고날 뿐입니다. “여보 어떡해…” 오늘 수술 못하면 수미가 죽는데…” “………..” “어떻게든 해봐…” 눈 한번 감았다 뜨니 빈하늘만 남은 아내의 통곡어린 비수가 남편 의 가슴을 뚫고 지나갑니다. 지나는 바람 한 점 주머니에 담지 못하는 자신을 원망하며 병실 문 을 나선 남자가 갈 수 있는데라고는 포장마차 그저 아픔의 시간 안에서 혼자 외로이 견뎌내는 슬픈 원망 앞에는 소주 한 병과 깍두기 한 접시가 놓여 있었습니다. 빛 한톨 머물 수 없는 마음으로 술을 마신 남자가 어둠이 누운 거 리를 헤매 돌다 담배 한 갑을 사려고 멈춰 선 곳은 불 꺼진 가게 앞 술김에 문 손잡이를 당겼더니 문이 열리고 맙니다. 두리번거리던 남자의 눈에 달빛에 비친 금고가 눈에 들어오고 말 았습니다. “여보 어떻게든 해봐…” 아내의 부서진 말이 그 순간 뇌리를 스치고 지나갔습니다. 금고문을 열고 정신없이 주머니에 닥치는 대로 주워 담고 있을 때 어디선가 자신을 바라보는 인기척이 느껴져 고개를 돌리는 순간 백발의 할머니 한분이 서 계신 것이었습니다. 밥 그릇이 배고픔에 뒤집어지듯 남자는 주머니에 담았던 돈을 금고 에 다시 옮겨 놓고 있을 때 말없이 다가선 할머니의 입에서 이런 말이 흘러 나왔습니다. “잔돈푼을 가져다 어디 쓰려고… 무슨 딱한 사정이 있어 보이는데 그 이유나 한번 들어봄세…” 할머니 앞에서 무릎을 꿇고 오열하는 남자에게 “말 안 해도 알겠네 오죽 힘들었으면… 힘내게 살다 보면 뜻하지 않는 일들이 생기는 게 인생 아니겠나” 할머니는 남자의 손에 준비한 듯 무언가를 손에 쥐어줍니다. “부족하겠지만 우선 이걸루 급한 불은 꺼질 걸세” 가게문을 나서 저만치 걸어가는 남자가 어둠 속에 서있는 할머니 를 자꾸만 뒤돌아 보면서 울먹이고 있을 때 “열심히 살아” 그러면 또 좋은 날 올 거야…” 라고 말하고 있었습니다. 똑같은 가을이 세 번 바뀌어 가던 어느 날 할머니 집 가게 문을 열 고 한 남자가 들어섭니다. “어서 오세요 뭘 드릴까요” 라며 말하는 젊은 여자는 외면한 채 두리번 거리기만 하던 남자가 “저어,, 여기 혹시 할머니… “아 저의 어머니 찾으시는군요 작년에 돌아가셨습니다” 얼마후 물어물어 남자가 찾아간 곳은 할머니가 묻히신 산소였습니 다. “할머니께서 빌려주신 돈 잘 쓰고 돌려 드렸습니다. 그땐 너무나 ‘감사’했습니다” 라며통탄의 눈물을 흘리던 남자에 눈에 묘비에 적힌 글자가 눈에 들어 왔습니다. (사람은 감사와 나눔으로 인생을 만들어 나간다) 사계절이 두어 번 오고 간 후 해맑은 하늘에, 사랑비가 간간히 뿌려지는 날 오후 공원에 작은 푸드트럭 한 대가 할머니 할아버지들에게 무료급식을 나눠주고 있었습니다. 밥은 남편이 국은 아내가 반찬은 딸이… 참 아름다운 모습입니다. 그런데 트럭 지붕 맨 꼭대기에 깃발 하나가 바람에 펄럭이고 있습니다. 그 깃발에는 “사람은 감사와 나눔으로 인생을 만들어 나간다” 라고 적혀져 있었습니다. ~옮긴 글~

Bài viết cảm động về món quà của bà

Tâm trạng của người vợ bây giờ đang treo lửng lơ giống như chiếc thuyền bị bỏ phế đang trôi nổi trên bãi triều, và đứng trước sự nghèo nàn đến tột cùng này thì cuộc sống mỗi ngày cũng chỉ giống như cơn gió không dấu vết len qua mạng nhện. “Mình à phải làm sao đây…” “Hôm nay nếu như không được phẫu thuật thì Sumi sẽ chết đó…” “……” “Dù sao đi nữa chúng ta cũng phải thử thôi…”. Người chồng nhắm mắt rồi lại mở ra, khi nhìn thấy gương mặt thống khổ và trống rỗng của vợ mình, ông chỉ cảm thấy như con dao găm đục khoét trái tim mình. Ông cảm thấy oán giận chính bản thân mình bởi hoàn cảnh ngặt nghèo này, vì thế đúng ra có thể bước vào phòng bệnh nhưng ông chỉ đứng yên ngoài cửa. Trong khoảng thời gian đầy đau khổ đó, người đàn ông đã tìm đến một quán rượu, chịu đựng nỗi buồn một mình, đứng trước sự dằn vặt đau buồn đó cũng chỉ là một chai soju và đĩa kim chi củ cải. Người đàn ông với trái tim không một tia sáng nào đã một mình uống rượu rồi bước đi vô định trên con đường tối tăm, sau đó ông đứng lại trước một cửa hiệu đã tắt đèn để mua một bao thuốc lá. Trong cơn say khi ông ra cố kéo tay nắm cửa của cửa hiệu thì cuối cùng chiếc cửa cũng đã được mở ra. Người đàn ông nhìn ngó xung quanh và đập vào mắt ông là một chiếc két sắt, vật đó dường như tỏa ra ánh sáng như vầng trăng trên bầu trời. “Mình à, dù thế nào thì chúng ta cũng phải thử thôi…”. Lời nói vụn vỡ của người vợ vào khoảnh khắc đó sượt qua tâm trí của ông. Khi ông đang mở cửa chiếc két sắt ra và như mất trí mà vơ vét tất cả những gì có thể thì ông chợt cảm thấy có bóng người đang nhìn chằm chằm vào mình. Trong khoảnh khắc quay đầu lại ông đã nhìn thấy một bà lão tóc trắng đang đứng ở đó. Bởi vì quá đói bụng nên người đàn ông ăn như thể dốc ngược chén cơm vào miệng, và khi ông đang lôi số tiền mình đã lấy ở két sắt từ trong túi ra thì bà lão không nói lời nào tiến gần đến, sau cùng bà đã nói như thế này. “Cậu định mang số tiền ít ỏi đó đi làm việc gì…Có vẻ như cậu có việc gì đó khó khăn nhưng tôi muốn nghe thử lý do đó một lần…”. Bà lão nói với người đàn ông đang quỳ gối khóc lóc trước mặt mình “Dù cậu không nói thì tôi cũng có thể hiểu được, hẳn là phải khó khăn lắm…Nếu cứ phải sống một cách khổ sở và phát sinh nhiều việc ngoài ý muốn như thế này thì không phải là cuộc sống đâu”. Bà lão đặt thứ gì đó vào tay người đàn ông. “Có thể sẽ thiếu nhưng trước tiên hãy giải quyết những thứ thật cần thiết đã”. Sau đó người đàn ông bước ra khỏi cửa tiệm, ông thỉnh thoảng sẽ vừa bước đi vừa quay đầu nhìn lại bà lão đang đứng trong bóng tối, và khi ông đang muốn khóc lên thì bà lão đã nói “Hãy sống thật chăm chỉ nhé. Nếu vậy thì những ngày tốt đẹp sẽ đến thôi…”. Mùa thu cứ thế đến rồi đi đã 3 lần, một ngày nọ có một người đàn ông mở cánh cửa tiệm của bà lão và bước vào bên trong. “Xin mời vào, anh cần gì”, người phụ nữ cất giọng hỏi người đàn ông đang xoay lưng với mình và nhìn dáo dác xung quanh. “Cô ơi, không biết bà lão…” “À anh tìm mẹ của tôi sao. Mẹ tôi đã mất vào năm ngoái rồi”. Không lâu sau đó người đàn ông tìm đến phần mộ của bà lão. “Tiền của bà đưa cháu đã sử dụng rất cẩn thận và bây giờ cháu mang trả lại bà. Khi đó thật sự rất biết ơn bà”. Khi người đàn ông đang rơi nước mắt chợt nhìn thấy dòng chữ được viết trên bia mộ. (Con người làm nên cuộc sống bởi những lời cảm ơn và sư sẻ chia). 4 mùa đến và đi, trên bầu trời trong xanh, vào một buổi chiều ngày những cơn mưa tình yêu thỉnh thoảng trút xuống, tại công viên nhỏ có một chiếc xe tải đồ ăn đang phân phát đồ ăn miễn phí cho những người ông người bà. Người chồng là cơm, người vợ là canh, còn đứa con gái đảm nhận đồ ăn kèm…thật sự là một hình ảnh rất đẹp đẽ. Nhưng trên đỉnh phần mái của chiếc xe tải có một biểu ngữ đang bay phấp phới trong gió. Trên biểu ngữ đó có viết “Con người làm nên cuộc sống bởi những lời cảm ơn và sư sẻ chia”

GVTH: CÔ BẢO UYÊN

0 0 bình chọn
Xếp hạng bài viết
Đăng ký
Thông báo của
guest
Nhập họ tên (bắt buộc)
Email của bạn (bắt buộc)

0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Bình chọn nhiều
Phản hồi trong dòng
Xem tất cả bình luận
0
Click vào đây để bình luận hoặc gửi yêu cầu bạn nhé!x