Hồi ký CỰU TỔNG THỐNG HÀN QUỐC LEE MYUNG-BAK
KHÔNG CÓ GÌ LÀ HUYỀN THOẠI 신화는 없다.
THẦY GIÁO CỦA TÔI CHÍNH LÀ SỰ NGHÈO ĐÓI VÀ NGƯỜI MẸ’
Ký ức đầu tiên của tôi về thành phố biển Pohang chính là sự nghèo đói. Cái nghèo đói bám chặt vào đại gia đình chúng tôi như cái vỏ sò đeo bám tôi cho mãi đến khi tôi vào tuổi 20.
Phần 6. Cậu bé mùa đông vẫn đội mũ rơm
Từ khi tôi đi học, giúp việc cho mẹ chỉ còn tôi và em út Kyubun. Vì đã học cấp ba, nên tôi có thể làm công việc của một người lớn. Việc bán kimbap như hồi còn học cấp 2 là chuyện thường. Tùy theo mùa mà bán, nào kẹo kéo, nào bánh kem, mùa đông thì bán bỏng ngô.
Khi vào cấp 3, mẹ tôi mua thêm một cái máy làm bỏng ngô, đặt cạnh cái máy làm bánh hoa cúc và bán một lúc hai thứ. Từ tinh mơ, sau khi chuẩn bị, tôi thì làm bỏng ngô, mẹ thì làm bánh hoa cúc. Từ sáng sớm đã có khách hàng, cả nhà tất bật và người thấm đẫm mồ hôi.
Khi bán bỏng ngô, tôi thường mặc đồng phục, bộ quần áo tươm tất nhất của tôi, phần cũng vì xong việc là tôi phải đến trường ngay, nhưng thật khó xử là trường tôi học lại đi qua trường cấp 3 nữ, cứ sáng chiều khi đi học và ra về, mỗi lần có nữ sinh nhìn là khuôn mặt tôi lại đỏ bừng lên như đống lửa.
Tôi đã phải nỗ lực rất nhiều để không ngại ngùng mỗi khi các bạn nữ sinh nhìn khuôn mặt của tôi với bộ đồng phục, tôi cúi đầu để bán bỏng ngô và cười, nhưng chẳng ăn thua gì. Cái tính cách hướng nội, cộng thêm lòng tự trọng cao ngất trời của tôi vẫn vậy. Có một điều rất khó khăn cho tôi, hơn cả việc tạo cho mình cảm giác thoải mái từ cái nghèo đói, chính là làm sao để không phải xấu hổ trước những người khác giới.
Và cuối cùng, tôi đã phải tìm một cái mũ rạ, đội sùm sụp xuống mà nướng bỏng ngô. mỗi lần nhìn thấy cảnh đội cái mũ rạ sùm sụp của tôi, mẹ tôi lại ầm ỹ “Đàn ông con trai, việc gì mà phải xấu hổ đến mức giữa mùa đông lại đi lôi mũ rạ ra mà đội là sao”.