Hồi ký CỰU TỔNG THỐNG HÀN QUỐC LEE MYUNG-BAK KHÔNG CÓ GÌ LÀ HUYỀN THOẠI 신화는 없다.

Hồi ký CỰU TỔNG THỐNG HÀN QUỐC LEE MYUNG-BAK KHÔNG CÓ GÌ LÀ HUYỀN THOẠI 신화는 없다.

Phần 9. Người tư vấn nhập học ở Cheonggyecheon

“Đến Cheonggyecheon đi, ở đó có thể mua được nhiều sách tham khảo với giá rẻ lắm.”

Sau khi nghe những người xung quanh khuyên như vậy, tôi bắt đầu tìm cách kiếm tiền. Tôi ra chợ Itaewon, làm công nhật và gom được số tiền “lớn” là 10 ngàn won, hướng thẳng đến Cheonggyecheon. Tôi vào hiệu sách có treo cái bảng “Sách tham khảo chuyên luyện thi đại học”. Chủ nhân cửa hàng sách cũ là người đàn ông khoảng 40 tuổi, tôi nói với ông chủ cửa hàng tôi vừa ở quê lên, tìm sách để ôn thi thì ông hỏi tôi sách gì.

“Dạ cái đó cháu cũng không biết nữa, không biết phải học sách gì”.

Ông chủ nhìn tôi, vẻ tội nghiệp.

“Khối xã hội hay tự nhiên”.

Xã hội hay tự nhiên, lần đầu tiên tôi mới nghe những từ ngữ lạ lùng như vậy, tôi nghĩ mình từng học cấp 3 trường thương mại, anh cũng đang học đại học thương mại liền nói tự tin.

“Cháu định vào trường đại học khối thương mại”.

“Vậy thì phải thi vào khối xã hội, định vào học trường nào?”

“Trường nào cũng được ạ, chú cho cháu sách nào có thể vào bất kỳ trường nào”.

Ông chủ quán nhìn tôi, rồi lấy mấy quyển sách trên giá sách.

“Ba mươi ngàn won, bán thế là rẻ lắm rồi đấy”.

“Bây giờ làm thế nào, cháu chỉ có 10 ngàn won thôi?”

“Này, mày định đùa với người bận bịu như tao sao? Cái thằng này đúng là càng lúc càng vớ vẩn”.

Chủ quán cứ như muốn ăn thịt tôi, chửi tung tóe. Ông ta chửi dữ quá, tôi chẳng biết làm sao, lẩm bẩm một mình.

“Đâu có phải đi học đâu, chỉ muốn thi cho biết thôi chứ”.

Chủ quán nghe thấy, lại càng khó hiểu.

“Cái gì, mày vừa nói gì? Sao mà có cái thằng kỳ cục như mày chứ? Mày vừa nói gì?”.

Tôi kể đúng sự thật.

“Đúng là khó thật, không đi học, thì đi thi làm cái gì?”.

Tôi tiếp tục nói sự thật, nếu ông ta không hả giận, chắc tất cả mọi thứ trong cửa hàng đều tung lên hết. Chủ cửa hàng, nghe xong tôi nói, chọn ra mấy quyển sách lúc nãy vừa bỏ vào giá sách.

“Học mấy quyển này là thi được rồi, có bao nhiêu tiền đưa đây, cầm lấy sách đi, còn lại sau này trả vậy”.

Tự nhiên thấy chủ quán thay đổi, tôi chần chừ.

“Có đi đi không, không tao lại thay đổi ý bây giờ, cái thằng nhà quê”.

Tôi không thể tin được, ôm mấy quyển sách vào ngực rồi chạy đi, chạy thật xa để chủ quán không thể đuổi kịp.

Nhờ ông chủ quán, tôi có sách để học, nhưng thời gian thì không còn nhiều nữa. Cả ngày giúp Cha mẹ, tôi tranh thủ thời gian ôn thi, nhìn vào những quyển sách cũ mới mua được, tôi mới biết những kiến thức mình học trong 3 năm chỉ là hạt cát giữa sa mạc, tôi mày mò, miệt mài cố học hết những gì có thể.

Tôi đăng ký vào trường đại học thương mại, thuộc đại học Korea. Tôi thấy phù hợp với trường này vì họ không cần ngoại ngữ 2, năm đó dự báo tỷ lệ cạnh tranh sẽ khốc liệt vì đây là khoa mới được thành lập vào năm 1960.

Ngày thi chẳng còn bao lâu nữa, nhưng không thể không giúp việc buôn bán cho gia đình, đầu óc tôi nặng nề vì công việc. Còn 1 tháng là đến ngày thi, tôi bắt đầu dùng thuốc chống ngủ mà học sinh thời đó hay dùng có tên là “Anna” uống để thức cả đêm mà học. Thậm chí là còn 4 ngày trước đợt thi, tôi lại bị bệnh nằm liệt. Cả gia đình tôi, chẳng ai quan tâm đến chuyện tôi thi cử cả. Họ chỉ nghĩ rằng thằng này để nó thi thử xem sao, chẳng cần phải cản trở làm gì, chứ họ chẳng nghĩ là sắp thi, cần phải quan tâm đến tôi đang làm gì.

Ngày thi, tôi lảo đảo bước vào phòng thi. Thi tiếng Anh thì tôi làm được, toán cũng không tệ, nhưng tôi không trông chờ mình sẽ đậu, tôi chỉ hài lòng vì cái việc mình đã thi thử đại học, tôi nhẹ nhàng chờ ngày công bố kết quả thi.

Nhưng trong danh sách thi đậu, có tên tôi, vậy là giấc mơ của tôi thành hiện thực, bây giờ thì tôi đã thành kẻ bỏ học đại học giữa chừng, những người ở chợ Itaewon đều vui và họ hỏi tôi là đã chuẩn bị tiền học phí chưa, tôi chỉ cười mà trả lời “cháu đâu có cần học phí, vì chỉ cần thi đậu là đã thành bỏ học giữa chừng rồi”.

“Nói thế nghe sao được, tối thiểu cũng phải học một học kỳ mới gọi là bỏ chứ, thi đậu, mà không đăng ký học thì chẳng có tác dụng gì cả”.

Tôi tìm hiểu thì quả đúng thế thật, trước mặt tôi bỗng trở nhiên tối om, một cảm giác khó xử hơn cả việc đi thi cho đậu. Lấy tiền đâu mà đóng tiền học phí, mà đâu phải ai cũng có thể trở thành kẻ bỏ học đại học giữa chừng. Chẳng có cách nào khác phải bỏ thôi.

Thật may là đã có cách giải quyết, chắc do hiểu được tình cảnh của tôi, những người ở chợ giới thiệu cho tôi một công việc, đó là vứt rác ở chợ khi hết giờ giới nghiêm vào mỗi buổi sáng. Làm tốt thì cũng có thể đủ tiền học phí. Tôi cứ nghĩ mình làm được, nào biết khi xông vào nó mới cực khổ thế nào. Hằng ngày, từ sáng sớm, tôi phải kéo xe đi kéo xe lại nhiều lần thì mới đổ hết đống rác. Tôi dự định chỉ kiếm tiền một học kỳ, thế mà kéo dài đến năm thứ 2, rồi đến năm thứ 3, khi tôi bắt đầu tham gia bầu cử Chủ tịch hội sinh viên.

 

0 0 bình chọn
Xếp hạng bài viết
Đăng ký
Thông báo của
guest
Nhập họ tên (bắt buộc)
Email của bạn (bắt buộc)

0 Bình luận
Phản hồi trong dòng
Xem tất cả bình luận
0
Click vào đây để bình luận hoặc gửi yêu cầu bạn nhé!x