Sau khi cãi nhau với người yêu, tôi rời khỏi nhà. Đi đến đầu hẻm, tôi nhìn thấy một bé gái đang đi xiêu xiêu vẹo vẹo trên đôi giày cao gót mà cô bé lén mang của mẹ. Nhìn qua cũng có thể thấy bé gái đang bước từng bước đầy khó khăn và trông cũng khá nguy hiểm.
Thấy cô bé như sắp ngã đến nơi, tôi đã nhanh chóng chạy đến bên, nắm lấy tay cô bé và hỏi: “Nhóc à, sao em lại mang đôi giày không phù hợp với mình như vậy?”. “Đây là đôi giày của mẹ em. Khi mẹ mang đôi giày này và tiến lên, mọi người luôn luôn ca ngợi về nó. Và, bởi vì bây giờ mẹ em không thể đi đôi giày này nữa nên em sẽ mang nó”. Cô bé thành thật đáp.
“Tại sao mẹ em không thể đi đôi giày này nữa?” – tôi hỏi.
“Bà của em bảo mẹ bây giờ đang nằm dưới đất và linh hồn của mẹ thì đang đi lên thiên đường rồi”.
“Nhưng mà bà đã nói dối em”. “Nói dối là sao em?” Đứa trẻ nhìn xung quanh một lần, xác nhận rằng không có ai ở đó rồi mới nói với tôi. “Suỵt, đây là bí mật đó. Mẹ em có vẻ rất thích đôi giày này. Vì thế khi em mang đôi giày này em sẽ nhìn thấy mẹ đang ở bên cạnh em”. Cô bé mỉm cười và dùng một tay che miệng mình lại như thể sợ rằng bí mật của mình sẽ bị truyền ra bên ngoài.
Khuôn mặt em hiện rõ nét vui sướng. Nhưng, khi tôi nhìn thấy đôi chân em chằng chịt những vết thương do bị tuột ra khỏi đôi giày không vừa chân đó, tôi không thể làm gì khác ngoài việc hỏi thêm lần nữa với tâm trạng chua xót: “Em nhớ mẹ nhiều đến thế sao? Bàn chân của em đầy vết thương rồi kìa?”. “Em thật sự rất đau, nhưng so với việc chịu đựng cơn đau này thì việc không thể nhìn thấy mẹ còn khổ sở hơn nhiều”. Tôi không thể giấu được những giọt nước mắt của mình. Sau đó, tôi đã cõng cô bé về nhà và tôi bất chợt nghĩ rằng tình yêu của tôi dành cho người yêu mình không phải chính là vì hình ảnh này sao.
Khi tôi xỏ chân mình vào một đôi giày không phù hợp, không những đôi giày phải khổ sở mà chân của tôi cũng bị đau đớn. Tuy nhiên, cả tôi và người yêu vẫn phải cố gắng chịu đựng để không bị ngã và bước tiếp về phía trước. Tôi sẽ nói lại với người yêu những lời mà cô bé đã dạy cho tôi. So với việc yêu ai đó thì việc không yêu nữa còn khó khăn hơn nhiều. Chúng ta sẽ cùng nhau bước tiếp chứ? Không có ai sinh ra mà đã có những tình yêu hoàn hảo dành cho nhau. Tôi không thật sự tin tưởng vào câu chuyện của những người cho rằng tình yêu không cần quá nhiều lý trí và luôn nghĩ rằng chỉ có tình yêu của mình mới chân thật. Tất nhiên, nếu được như thế thì không còn điều gì tuyệt vời hơn, nhưng có vẻ những tình yêu như thế sẽ có nhiều khúc mắc hơn.
Đối với những mối quan hệ đang ở thời kỳ khó khăn, tôi muốn nói với người yêu rằng em không cần phải chịu đựng cảm giác thất vọng khi đặt ra câu hỏi rằng – thứ mà chúng ta đang có bây giờ – có phải là tình yêu không? Bởi vì có những giọt nước mắt thì hiển nhiên cũng sẽ có người lau đi những giọt nước mắt đó, điều đẹp đẽ này chính là tình yêu, không phải vậy sao?