Hồi ký CỰU TỔNG THỐNG HÀN QUỐC LEE MYUNG-BAK KHÔNG CÓ GÌ LÀ HUYỀN THOẠI 신화는 없다.

Hồi ký CỰU TỔNG THỐNG HÀN QUỐC LEE MYUNG-BAK

KHÔNG CÓ GÌ LÀ HUYỀN THOẠI 신화는 없다.

THẦY GIÁO CỦA TÔI CHÍNH LÀ SỰ NGHÈO ĐÓI VÀ NGƯỜI MẸ’

Ký ức đầu tiên của tôi về thành phố biển Pohang chính là sự nghèo đói. Cái nghèo đói bám chặt vào đại gia đình chúng tôi như cái vỏ sò đeo bám tôi cho mãi đến khi tôi vào tuổi 20.

Phần 4. Xin cơm người khác mà ăn thì hãy liệu hồn

Gia đình bên ngoại tôi theo đạo Cơ đốc từ sớm, mẹ tôi là người sùng đạo, lấy chồng rồi nhưng bà vẫn luôn giữ nguyên niềm tin tín ngưỡng của mình trong ánh mắt dò xét của mọi người trong gia đình. Có lẽ, không nhờ vào mẹ tôi thì gia đình tôi không thể chiến thắng được gánh nặng của nghèo đói và sụp đổ.

Mẹ tôi cao dong dỏng, khuôn mặt gầy nhưng đôi mắt thì luôn rất sáng. Mẹ nói mẹ học đến tiểu học, nhưng không thấy mẹ nói đến từ tốt nghiệp, vì vậy có lẽ bà nghỉ học giữa chừng. Học lực của bà tuy kém, nhưng trí nhớ thì phi thường, ngày giỗ của hàng xóm xa, ngày sinh nhật của người thân, việc lớn việc nhỏ của người trong gia đình người khác, bà đều ghi nhớ trong đầu.

Gia đình tôi thường bắt đầu công việc vào 4h sáng mỗi ngày. Vào lúc đó, mẹ đánh thức tất cả anh em chúng tôi dậy và bắt đầu một ngày mới bằng công việc cầu nguyện. Cách cầu nguyện của mẹ tôi cũng thật đặc biệt. Sau khi cầu cho đất nước và xã hội an bình, bà mới cầu đến sự bình yên của mọi người trong gia đình, tiếp đến là hạnh phúc của bà con trong xóm, nhà có người đau ốm, nhà nào làm ăn thất bại, nhà nào cãi nhau với hàng xóm …tất cả lời cầu nguyện đều chỉ mong được bình an, cuối cùng mới đến tên anh em chúng tôi mà chẳng có một lời nào dành cho bà cả. Với bà, cuộc sống của chúng tôi tuy nghèo khó nhưng luôn phải nghĩ đến người khác trước bản thân mình. Và bà thường cầu nguyện cho các anh chị khá dài, trong khi với tôi, bà chỉ vỏn vẹn một câu rằng “ Hãy ban cho thằng Bak được lớn lên mạnh khỏe”.

Việc cầu nguyện ngắn như vậy, cũng phản ảnh vị trí của tôi trong gia đình. Cha tôi làm việc cho quĩ phát triển của trường thương mại Dongji nên anh cả và anh hai đều tốt nghiệp, anh cả tôi vốn từ nhỏ là người khéo tay, giỏi buôn bán nên rời gia đình đi làm khá sớm. Anh hai tôi thì lên Seoul toàn tâm toàn ý cho việc học. Còn tôi con út thì ở nhà giúp mẹ bán hàng ở Pohang và kiếm tiền học phí cho các anh.

Việc cầu nguyện với tôi vào buổi sáng là điều vô cùng cực khổ. Ngồi sấp ngửa gật gà gật gù, nghe đến tên mình thì chợt tỉnh giấc.

Nhưng còn một việc khổ cực hơn việc cầu nguyện đó là đi giúp việc cho hàng xóm khi nhà họ có việc mà không được đòi hỏi bất cứ sự trả công nào. Kết thúc việc học ở trường, lê cái thân mệt mỏi rã rời về đến chợ là tôi luôn nhận lệnh từ mẹ.

“Bak à, hôm nay nhà bán dầu gả con gái đầu, đến đó giúp cho người ta một tay”.

“Có phải thân thích với nhà mình đâu mẹ?”

“Hàng xóm còn hơn thân thích đấy con. Có đi nhanh lên không? ”

Tôi đứng dậy bước đi, và vang lên sau lưng tôi luôn là tiếng hét của mẹ.

“Mày đến đó mà uống của người ta một ngụm nước thôi thì liệu hồn, người ta cho thức ăn mà cứ thế ôm về đây thì biết tay tao, biết chưa”.

Cho đến khi lên tận cấp 3, tôi vẫn là cậu bé có tính hướng nội. Ban đầu, việc đến nhà người khác giúp việc theo mệnh lệnh của mẹ là điều thật khó. Tôi thường chẳng nói chẳng rằng, cứ lảng vảng ở bếp, ai giao gì làm đó, lúc thì múc nước, lúc bưng thức ăn, khi hết việc thì chẳng chào hỏi gì mà cứ thế ra về. Dần dần, tôi cũng biết chào hỏi những câu đơn giản như “Cháu đến giúp việc đây ạ” hoặc “ Xong việc rồi, cháu về đây ạ”.

Một việc khó khăn chẳng kém gì việc chào hỏi đó là làm thế nào để đẩy lùi cơm thèm thuồng của những món ăn đầy dầu mỡ. Chẳng ai nhìn cả, và cũng có thể lấy một miếng bỏ vào miệng mà chẳng ai biết, nhưng mỗi lần như thế tôi lại nhớ đến lời dặn của mẹ. Cuối buổi, khi người ta gửi cho ít thức ăn, nếu tôi không ăn thì cũng có thể đem về cho anh chị và những người trong gia đình, nhưng khi nghe lời dặn của mẹ, tôi lại rụt tay lại, và thậm chí có người còn trách móc “Cái thằng vênh váo, lấy ăn thì sợ đau bụng hay sao chứ”.

Việc đó lặp đi lặp lại mấy lần, tôi dần hiểu ra tại sao mẹ tôi lại dặn tôi như vậy. Có làm như vậy mới thật sự là sự giúp đỡ đường hoàng.

Hàng xóm không thể coi thường chúng tôi và họ luôn nói “Nhà thằng Bak đúng là có khác, mấy đứa bé có nghèo nhưng lòng tự trọng thì thật là lớn, giáo dục gia đình đúng là đến nơi đến chốn”.

Cầu nguyện cho gia đình người khác, và giúp việc cho họ, với tôi, là việc phiền toái. Nhưng giúp đỡ cho những người thất học và nghèo khó đã đành, nhưng giúp đỡ cho những gia đình giàu có mà lại không mong chờ sự trả công nào thật là một bài học quí giá.

Người nghèo khó, nếu chỉ trông đợi vào sự giúp đỡ của người giàu thì không bao giờ ngóc đầu lên mà thoát khỏi cái nghèo được. Anh em chúng tôi lớn lên và không biết từ khi nào chúng tôi đã trang bị cho mình sức mạnh để có thể chinnh phục được đói nghèo. Chỉ về sau này, tôi mới hiểu được sức mạnh của bài học mà mẹ đã dạy cho mình.

0 0 bình chọn
Xếp hạng bài viết
Đăng ký
Thông báo của
guest
Nhập họ tên (bắt buộc)
Email của bạn (bắt buộc)

0 Bình luận
Phản hồi trong dòng
Xem tất cả bình luận
0
Click vào đây để bình luận hoặc gửi yêu cầu bạn nhé!x